Tôi loanh quanh ở nhà, rảnh thì đi buôn chuyện với mấy bà hàng xóm, đôi khi đi du lịch học hỏi thêm điều mới. Nhưng sau một thời gian dài, những ngày như vậy sẽ trở nên hơi nhàm chán.
Ở nhà tôi, các con đều đã lập gia đình, chồng tôi thì vẫn đi làm, nên tôi là người duy nhất làm mọi việc nhà hàng ngày. Tôi nghĩ rằng mình còn trẻ và có sức khỏe tốt, nên để đỡ nhàm chán, tôi lại đi kiếm việc, cuối cùng tìm được việc làm nhân viên bán hàng ở siêu thị nhỏ gần nhà. Công việc rất đơn giản, tôi hòa đồng với mọi người, dần dần tìm lại được niềm vui trước đây.
Chẳng ngờ, trong một lần khám sức khỏe, chồng tôi bị phát hiện bệnh hiểm nghèo và sớm lìa bỏ tôi. Cái chết của chồng khiến tôi đau đớn. Mới đây tôi vẫn còn đang lên kế hoạch cho cuộc sống tuổi già trong tương lai của hai vợ chồng, bây giờ anh ấy lại ra đi trước. Sau khi chồng mất, tôi thường trở nên đãng trí và có những lúc một mình thất thần. Các con không yên tâm khi nhìn thấy tôi như vậy. Chúng bảo muốn đón tôi về ở chung.
Khi bạn già, luôn có một khoảng cách thế hệ nhất định giữa bạn và các con. Dù được ở bên nhau như một gia đình là tốt, nhưng tôi không muốn phiền bọn trẻ nên đã từ chối lời đề nghị của chúng và đi làm như bình thường hàng ngày. Tôi ở một mình, muốn ăn gì thì nấu, không muốn ăn thì thôi.
Tôi đi bộ một mình mỗi ngày và khi về đến nhà luôn cảm thấy trống rỗng. Người thân và bạn bè thuyết phục rằng tôi vẫn còn trẻ, nên tìm một người khác ở bên bầu bạn. Tôi cũng suy nghĩ về chuyện đó.
Tôi luôn tin vào nhân duyên. Có lần tôi gặp một người khi đang khiêu vũ ở câu lạc bộ người cao tuổi của khu phố. Ông ấy ăn mặc rất gọn gàng lịch sự. Tôi có ấn tượng tốt với ông ấy. Chúng tôi khiêu vũ đều đặn trong câu lạc bộ, dần dần tôi biết rằng ông ấy 63 tuổi. Ngoài ra còn có một cô con gái đã kết hôn. Trong vài tháng kể từ khi quen nhau, chúng tôi đều dành cho nhau tình cảm đặc biệt.
Ông ấy rất tốt, ân cần với tôi cả ngày. Ông ấy lại còn hào phóng nữa, không giống như một số người già kén chọn và câu nệ. Chúng tôi dù đã lớn tuổi nhưng vẫn nghĩ rằng nên kết hôn đàng hoàng. Vốn tôi tưởng rằng sau này có người bầu bạn sẽ hạnh phúc cùng nhau đi qua quãng đời còn lại, không ngờ sau khi đi bước nữa ở tuổi này tôi lại sốc kiểu khác.
Trước khi kết hôn, ông ấy hứa chu cấp tiền tiêu hàng tháng cho tôi, chuyện lớn nhỏ trong nhà tôi không phải lo. Vậy nhưng khi kết hôn rồi, đến cái bát ông ấy còn không muốn rửa. Tôi ngày nào cũng đi làm ở siêu thị, tan làm về lại lúi húi nấu cơm rồi dọn dẹp rửa bát. Tôi muốn ăn qua loa nhẹ nhàng cho xong bữa vì mệt và không có thời gian, nhưng chồng tôi đi tập thể dục về lại phàn nàn sao tôi không nấu cơm hoặc nấu ăn đơn giản thế.
Trước khi kết hôn, ông ấy gây ấn tượng là người sạch sẽ, ăn mặc lịch sự, ai ngờ chung sống tôi mới phát hiện ông ấy xả rác khắp nơi, không bao giờ làm việc nhà, ỷ vào tôi làm mọi thứ cho ông ấy.
Có lần tôi phàn nàn, ông ấy lại bảo đấy là việc đàn bà, tôi không làm thì ai làm, rồi nói vợ cũ của ông ấy chưa bao giờ phàn nàn như tôi cả. Điều này khiến tôi hơi khó chịu.
Thái độ của chồng thay đổi là một lẽ, nhưng điều khiến tôi không chịu nổi lại là con gái của ông ấy, nó rất coi thường tôi. Nó đưa chồng con về chơi, tôi nấu cả một bàn thức ăn để tiếp đãi, thế mà nó chê món nọ món kia ăn không ngon. Lúc còn đang yêu đương tìm hiểu, tôi chỉ chăm sóc một mình bố nó, bây giờ ngày nào nó cũng kéo gia đình về, tôi phải phục vụ tất mà vẫn bị chê. Tôi thấy mình đúng như đang bị tận dụng làm osin miễn phí.
Ba tháng đã trôi qua, tôi đến ngưỡng không thể chịu đựng được nữa, không thể sống thêm một ngày nào như thế này nữa. Tôi đã tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn, bớt cô độc hơn khi có ai đó bên cạnh, không ngờ mọi chuyện lại thế này…
Lời kết
Tuổi già tìm người để tái hôn, cùng nương tựa vào nhau là điều dễ hiểu, bởi con cái chăm sóc cha mẹ không bằng ông bà chăm nhau. Nhưng trong cuộc tìm kiếm ấy, nhiều khi chúng ta cần tỉnh táo lựa chọn, nếu không lại rơi vào hoàn cảnh đáng tiếc, mua dây buộc mình.
Sau khi đọc câu chuyện của người phụ nữ này, bạn nghĩ gì? Người cao tuổi có nên tái hôn, tìm ai đó nương tựa tuổi già không, hay cứ nên một mình sống đến hết cuộc đời?