Ép vợ ở cữ quê nội, hết một tháng về đón tôi bủn rủn nhìn cảnh tượng trên giường

Xem bài viết

Vợ chồng tôi cưới nhau 3 năm rồi, sau 2 năm làm lụng tích góp thì quyết định sinh con. Càng gần ngày sinh, vợ chồng tôi càng tranh cãi gay gắt về chuyện cô ấy sẽ ở cữ ở đâu.

Trên thành phố nhà thuê chật chội, mẹ tôi cũng nhất quyết không lên thành phố chăm con dâu vì bà bảo đã quen sống ở quê. Tôi mới bảo vợ về quê nội ở cữ, để mẹ chồng chăm sóc, đó là chuyện hết sức thường tình. Đây là đứa cháu nội đầu tiên của bà, mẹ tôi đồng thời cương quyết không đồng ý để cô ấy về nhà ngoại. Vậy nhưng vợ cứ nằng nặc đòi về quê ngoại sinh con.

Hai vợ chồng cãi nhau nhiều lần, cuối cùng tôi ra tối hậu thư với vợ không về quê nội ở cữ thì ly hôn, cho cô ấy một mình nuôi con rồi thích làm gì thì làm. Đến lúc ấy vợ mới chịu nghe lời chồng.

Ép vợ ở cữ quê nội, hết một tháng về đón tôi bủn rủn nhìn cảnh tượng trên giường - Ảnh 1.

Hai vợ chồng cãi nhau nhiều lần, cuối cùng tôi ra tối hậu thư với vợ không về quê nội ở cữ thì ly hôn. (Ảnh minh họa)

Vợ tôi sinh trên thành phố, sau 3 ngày ở viện thì được xuất viện đưa con về nhà. Tôi thuê taxi đưa vợ con về quê, ở lại với cô ấy 2 ngày rồi phải quay trở lại với công việc. Tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi vợ nuôi con. Cô ấy có mẹ chồng chăm sóc, tôi cũng không cần phải bận lòng quá nhiều.

Một tháng sau đó tôi bận rộn liên miên, thậm chí thời gian ngủ còn chẳng đủ nên không về quê với vợ. Thi thoảng rảnh rỗi gọi video cho cô ấy để nhìn mặt con mà thôi. Gọi điện cho mẹ hỏi thăm tình hình, bà bảo mọi thứ vẫn ổn, con tôi ngoan, bà chăm vợ tôi kỹ lắm, không để cô ấy phải động tay làm việc gì. Tôi nghĩ vợ vậy là sướng lắm rồi nên rất yên tâm. 

Hết một tháng, tôi về quê đón vợ lên thành phố. Tôi cũng nhớ con, muốn bố con được gần nhau. Cô ấy hồi phục sức khỏe rồi thì có thể ở nhà chăm con một mình, không cần người phụ giúp nữa. 

Khi tôi về đến nơi thì giật mình nghe được tiếng con tôi gào khóc trong phòng ngủ, ngoài phòng khách không có ai cả, mẹ và vợ đều chẳng thấy đâu. Tôi chạy xộc vào phòng, trong lòng bực bội và sốt ruột không hiểu mọi người đi đâu hết để con tôi khóc khản cả tiếng thế này. 

Nhưng vào đến phòng ngủ, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến tôi phải hoảng sợ vô cùng. Con tôi nằm trên giường khóc lạc cả giọng, vợ ngồi ngay bên cạnh nhưng không hề bế con dỗ dành. Trái lại cô ấy còn đang tự làm đau mình bằng cách đập đầu vào tường. 

Tôi lập tức chạy đến túm chặt lấy vợ, hỏi cô ấy tại sao lại làm như vậy. Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhìn bộ dạng của vợ, tóc tai rũ rượi, mắt thâm quầng đỏ ngầu, có lẽ là vì thức khuya nhiều. Cô ấy nhìn tôi một cách đờ đẫn rồi òa lên khóc nức nở.

Ngay hôm đó tôi đưa vợ con lên thành phố. Tham khảo ý kiến một người bạn làm bác sĩ, tôi đã đưa vợ đến bệnh viện khám thì được biết cô ấy đã chớm xuất hiện những dấu hiệu của căn bệnh trầm cảm sau sinh. Tôi nghe mà sợ hãi, nhận ra quãng thời gian vợ ở cữ nhà nội không hề đơn giản và suôn sẻ như tôi vẫn nghĩ.

Ép vợ ở cữ quê nội, hết một tháng về đón tôi bủn rủn nhìn cảnh tượng trên giường - Ảnh 2.

Mang tiếng ở cữ được người khác chăm sóc nhưng cô ấy gần như bị kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. (Ảnh minh họa)

Mấy hôm sau vợ bình tĩnh hơn, tôi nhẹ nhàng gợi chuyện hỏi thăm thì mới được biết những gì mẹ nói với tôi không đúng sự thật. Về quê được chục ngày, bà đã bắt vợ tôi dậy làm việc. Bà bảo khi trước các bà các cô vừa đẻ xong 1, 2 hôm đã dậy đi làm đồng được ngay, lấy đâu ra nghỉ cả tháng như vợ tôi bây giờ. Cô ấy chỉ làm những việc vặt trong nhà đã là nhẹ nhàng lắm rồi. 

Bà cũng thường xuyên mắng cô ấy ăn bám chồng, bởi lẽ vợ tôi nghỉ ở nhà từ lúc mang bầu do sức khỏe không tốt, không thể đi làm được. Con tôi thì quấy khóc suốt cả tháng, thằng bé thường xuyên khóc đêm, vợ chẳng đêm nào được ngủ ngon nhưng ngày cũng không được nghỉ ngơi. 

Mang tiếng ở cữ được người khác chăm sóc nhưng cô ấy gần như bị kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Áp lực căng thẳng quá độ, vợ không thể chịu đựng nổi mới làm ra những hành động mất kiểm soát kia. Cũng may là tôi kịp thời về quê phát hiện ra, chưa có hậu quả nghiêm trọng nào, nếu không thì tôi sẽ hối hận cả đời.

Bây giờ vợ tôi đã được điều trị khá tốt, mọi thứ dần ổn định trở lại. Tôi biết trách mẹ là rất khó bởi thế hệ của các bà khác chúng ta bây giờ. Vậy nên tôi cũng chỉ muốn khuyên các ông chồng có vợ sinh con thì hãy cân nhắc thật kỹ, quan tâm đến vợ nhiều hơn. Tốt nhất là để vợ con bên cạnh mình, nhờ được các bà lên chăm thì tốt mà không thì có thể thuê người, tạo điều kiện cho vợ được nghỉ ngơi thoải mái nhất.