Chúng tôi đã ở bên nhau 15 năm, tôi ngoài 40 tuổi, chồng hơn tôi gần một con giáp, là người thành đạt.
Nếu không vì sức khỏe yếu thì tôi cũng không xin nghỉ làm, nhưng tôi nhiều bệnh tật, trong người lúc nào cũng mệt mỏi, làm việc chậm chạp, lại thêm chứng đau đầu càng ngày càng nặng nên thường hay phải xin nghỉ ốm, gây tổn thất cho công ty.
Sau nhiều lần bị đồng nghiệp nói ra nói vào, sếp cũng gọi lên vì kết quả công việc tồi tệ, tôi chán nản quyết định xin thôi việc.
Tôi cứ tưởng thôi thì nghỉ việc ở nhà sống cảnh điền viên, mình nhu cầu không có nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ chăm sóc cửa nhà, lo chuyện cơm nước, chăm sóc các con, chuyện bài vở chúng nó cần gì thì hỗ trợ, cuối tuần vợ chồng đưa các con đi chơi thế là vui. Nhưng ở nhà rồi mới thấy nhiều chuyện ức chế bắt đầu phát sinh, mà không nói ra thì không chịu được.
Kể từ khi tôi không đi làm nữa, việc lớn nhỏ trong nhà dính đến tiền chồng tôi đều lo tất, các hóa đơn tiền điện, nước, chi tiêu cho ăn uống, sinh hoạt anh ấy đều trả, cả tiền học cho các con.
Tôi sống rất biết điều, vì gánh nặng dồn lên vai chồng nên tôi không tiêu xài hoang phí, cũng chẳng hay mua gì cho mình, khi đi chợ thì tìm mọi cách để cắt giảm chi tiêu, cố gắng xoay xở trong ngân sách.
Sự cố gắng của tôi, chồng không nhìn thấy. Anh ấy chỉ thấy rằng vợ sướng quá khi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nên khi anh về nhà mà mọi việc chưa đâu vào đấy anh sẽ cằn nhằn, “cả ngày ở nhà làm gì mà cơm chưa nấu xong”, “quần áo phơi ngoài dây chưa rút”, “nhà cửa đi sạn chân quá không lau hay là sao”, “nước tắm cho chồng còn chưa bật”…
Anh ấy đối xử như thể tôi là người giúp việc vậy trong khi ngày trước, khi tôi cũng đi làm và mang tiền về chi khoản nọ khoản kia thì chồng tôi không coi thường vợ như thế.
Cái điều tôi bực dọc nhất là tôi vốn hay bị bệnh đau đầu, buổi sáng khi thức giấc còn cần nằm lại một lúc trên giường cho cơ thể quen dần, tỉnh hẳn rồi mới ngồi dậy, vậy mà chồng cứ đều đặn ngày nào cũng đặt đồng hồ, đúng 6 giờ chuông kêu inh ỏi làm tôi giật mình thon thót, rồi anh ấy dựng cổ tôi dậy bảo đi chuẩn bị bữa sáng cho chồng mang đi làm. Tôi bảo sao không ăn quà sáng ở ngoài đường đi, thì anh ấy lại bảo tôi “đã không làm ra tiền còn nghĩ cách tiêu tiền giỏi nhỉ”.
Nghĩ mà tủi thân, vợ chồng chung sống bao nhiêu năm ân tình tưởng đến tuổi già có người nhờ cậy, thương mình, chăm lo sức khỏe của mình, thì chồng tôi lại trở nên như vậy.
Tôi buồn nhưng không dám nói với các con, sợ chúng nó lại nghĩ mẹ già rồi giờ ở nhà lại thành lẩn thẩn suy nghĩ linh tinh. Mấy lần tôi giận chồng nằm bẹp trong giường không ra ngoài các con lại tưởng tôi ốm, trong khi chồng thì không được một lời hỏi han…
Đúng là không có công ăn việc làm thì tự khắc bị khinh. Vợ chồng về già, không lẽ đến tuổi bệnh tật đều đối xử với nhau như vậy? Ở trong một nhà, người không kiếm ra tiền nữa thì sẽ không còn tiếng nói hay sao?
Cặp vợ chồng Hải Dương và hành trình gieo mầm yêu thương ở Angola