Tôi ngưỡng mộ thứ tình yêu đi dọc chiều dài nhớ thương, không ồn ào đao to búa lớn, không vồn vã sân tính thiệt hơn, để rồi hạnh phúc bằng lời cầu hôn. Mười năm cạnh kề ở bên, quá đỗi tử tế để nhìn nhau già đi theo năm tháng.
An ấm về sau, giản đơn chỉ là cái nắm tay dù chẳng ai luôn miệng hẹn thề mãi mãi, bình đạm chỉ cần hai người chịu dừng chân ở lại, chở che nhau qua những thành bại, thương giữ nhau đi cạn những ghen hờn.
Chuyện tình yêu không hẳn phải nhiều lời kể ra hoa mĩ như cổ tích, không cần lên khắp mặt báo giải thích để thiên hạ cảm kích như ngôn tình.
Mỗi sớm thức dậy thấy người mình thương vẫn nằm cạnh đan tay, đó là yên bình. Mỗi tối khép cửa thấy người thương mình đã trở về đợi sẵn, đấy là ổn an.
Cuộc đời đâu thể mong cầu gì hơn một người vun dành tất thảy dịu dàng để ở bên, xem nhau như bạn thân, thương nhau như bạn đời, hiểu nhau như tri kỉ, vì nhau mà chân tâm thật ý như vợ chồng.
May mắn thay, ở tận sau cùng những bão giông, vẫn có người nguyện lòng cùng mình đem mảnh ngực trần ra gồng gánh. Những hôm trái tiết chuyển trời trở lạnh, có người nằm cạnh đắp cùng tấm chăn nghiêng.
Mười năm đủ dài để dốc hết nhiệt thành đi cạn thăng trầm cuộc đời cùng nhau.
Mười năm cũng đủ ngắn để bỏ quên tất thảy những lần tổn đau, đứng giữa lễ đường cầm tay đi đến tận cùng viên mãn.
Phần đời về sau, ngắm nhau già đi, tiếc gì năm tháng …