Tôi và T. quen nhau được 3 tháng thì quyết định tiến đến hôn nhân. Bởi tôi đã hơn 33 tuổi, cái tuổi cũng đủ trưởng thành và cần một gia đình ổn định.
T. lớn hơn tôi 8 tuổi, có nhà riêng, công việc ổn định, thường hay “thở” ra đạo lý. Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi lại nghĩ một người có thể nói đạo lý hay như anh thì chắc chắn phải là người từng trải, sâu sắc. Ấy thế mà tôi lầm.
Ngày chụp ảnh cưới, T. đã lớn tiếng chê trách tôi là người phụ nữ không đàng hoàng khi lựa chọn bộ váy cưới hở một phần lưng. Anh bảo tôi mặc những bộ váy kín đáo, nếu không thì không chụp nữa. Dù bực mình và không thích nhưng tôi vẫn tặc lưỡi làm theo lời T. cho xong buổi chụp ảnh.
Tối, tôi đăng một tấm ảnh cưới đẹp nhất trong điện thoại mình (ảnh chưa chỉnh sửa) lên facebook với suy nghĩ muốn khoe hạnh phúc.
Hình vừa đăng lên, hàng trăm bạn bè vào thả tim, gửi lời chúc mừng. Ai cũng khen tôi làm cô dâu xinh xắn, trẻ trung và mong tôi hạnh phúc cả đời. Nào ngờ chồng chưa cưới của tôi lại comment một tin: “Ảnh xấu thế mà cũng khoe. Em đúng là quá tự tin vào mình”.
Tôi đọc dòng comment mà sững người. Gọi điện cho T., anh ta bảo chỉ đang nói sự thật mà sự thật thì hay mất lòng. T. còn rao giảng một bài đạo đức về “sự thật” và “sự tự tin thái quá” đến hơn nửa tiếng. Tắt máy, tôi lập tức nhắn tin bảo hủy hôn.
Sáng hôm sau, tôi nói chuyện hủy hôn với bố mẹ. Bố mẹ tôn trọng ý kiến của tôi nên bảo tôi cứ suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định. Nhưng T. và gia đình anh ta lại không đồng ý. Họ bảo tôi nếu muốn hủy hôn thì cứ bày biện 5 mâm cỗ, gửi trả lại lễ vật đính hôn cho nhà trai và phải cúi đầu xin lỗi nhà trai. Tôi không chấp nhận nổi yêu cầu của T. và gia đình anh ta nhưng cũng không muốn cưới nữa.