Chuyện của vợ
Vợ chồng tôi đến với nhau từ tình yêu, kết hôn khi đã tìm hiểu chín chắn. Vậy mà chỉ hai năm sau, trong khi tôi sinh con anh lại dan díu với người khác.
Cái cảm giác lúc biết chồng mình phản bội tôi không biết phải miêu tả thế nào cho chính xác, như là rơi xuống vực, như muốn phát điên lên. Đối với tôi lúc đó, chỉ việc nhìn mặt chồng tôi cũng đã đủ làm tôi đau đớn. Tôi không tin là anh hết yêu tôi, nhưng anh phản bội tôi là có thật. Một người là chồng, một người là bạn, họ lén lút vụng trộm với nhau trong khoảng thời gian tôi về quê sinh con. Làm sao họ có thể đối xử với tôi như thế?
Ngày tôi vô tình đọc được tin nhắn cô ấy gửi cho chồng mình, mắt tôi nhòe đi. Cô ấy nói nhớ chồng tôi, nhớ những buổi tối… Tim tôi như thể bị những móng tay sắc nhọn cào nát. Tôi chỉ muốn gào lên với chồng: “Sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế?”.
Tôi muốn lao ngay lên thành phố, đến và tát một cái thật đau vào mặt bạn thân cho hả hê tức giận. Nhưng tôi đã không làm thế. Con tôi mới chỉ vài tháng tuổi. Tôi phải bình tĩnh, phải khỏe mạnh để chăm con. Tôi cần có thời gian để xem xét mối quan hệ ấy.
Chồng tôi không tỏ ra vô trách nhiệm, hay hững hờ lạnh nhạt. Việc anh cố giấu giếm cũng có thể hiểu anh sợ đánh mất gia đình. Tôi không thể cứ thế mà để vuột mất người đàn ông đời mình vào tay kẻ khác, không thể để người ta cướp cha của con mình.
Tôi đã giả vờ như không hay không biết. Cô ấy vẫn đến nhà tôi, bế con của tôi, thái độ cố tỏ ra bình thản nhưng tôi nhận thấy chồng tôi có phần bối rối. Nếu cứ thế này mãi thì không được.
Tôi nhất định phải làm gì đó để chồng tôi biết rằng: Giữa vợ con và nhân tình anh chỉ có thể chọn một. Tôi còn cho anh cơ hội lựa chọn đã là may mắn cho anh. Với lại cho người khác cơ hội cũng coi như cho mình một cơ hội. Vì tôi vẫn còn yêu anh, và con tôi, nó sẽ thật bất hạnh nếu lớn lên mà không có cha bên cạnh. Nhưng nếu anh chọn cô ấy? Nếu điều này xảy ra thì tôi cũng chẳng còn gì để mà nuối tiếc. Một người đàn ông có thể bỏ rơi vợ con mình vì một người đàn bà khác thì nhất định là không có lý do gì đáng để níu kéo. Người ta nói đàn ông có thể tham lam trăng hoa bên ngoài, nhưng nếu đặt họ vào thế phải lựa chọn, họ sẽ luôn thực tế. Và tôi tin vào những dự liệu của mình.
Chuyện của chồng
Từ trước tới nay, trong suy nghĩ của tôi chưa bao giờ xuất hiện hai từ “ngoại tình”. Tôi yêu vợ tôi, yêu đến si mê ngay từ lần đầu gặp mặt. Cô ấy càng xinh đẹp, tôi lại càng vất vả để chinh phục. Cuối cùng tôi đã chiến thắng bao gã nhờ sự chân thành và tình yêu bền bỉ. Chúng tôi thành vợ thành chồng trong niềm hạnh phúc không gì có thể so sánh. Rồi con tôi ra đời, hạnh phúc càng nhân lên gấp bội.
Em là bạn thân của vợ tôi từ ngày học đại học. Em ồn ào và năng động trái hẳn với vẻ điềm tĩnh của vợ tôi. Em nói em thích tính điềm đạm của tôi, ngưỡng mộ hạnh phúc mà tôi đang có, và em ước tương lai mình may mắn sẽ có một người chồng chung thủy và chu đáo giống như vợ tôi đã có tôi.
Ai bảo chỉ có đàn bà mới yêu bằng tai? Đàn ông thực ra cũng rất thích những lời nói dịu ngọt. Tôi nhận ra lâu lắm rồi vợ tôi đã không còn ngọt ngào như vậy nữa. Mỗi lúc về nhà, những câu chuyện của vợ tôi luôn xoay quanh những dự định, những kế hoạch cho tương lai cho đến những chuyện tủn mủn vụn vặt thường ngày.
Tất nhiên tôi biết, người đã có gia đình luôn có nhiều mối lo toan và thực dụng, và tôi không bận tâm quá nhiều về việc vợ tôi đã khác ngày xưa.
Điều tôi bận tâm lúc này lại chính là em ấy. Kể từ khi tôi ngồi bên em để cho em dựa đầu vào khóc vì nỗi đau tình phụ, tôi chợt thấy cô gái này nhìn mạnh mẽ mà vô cùng yếu đuối khiến lòng tôi bất giác xúc động. Bên em tôi cảm giác mình như trẻ lại, quên đi mọi lo lắng suy tư. Giọng em nói, tiếng em cười chẳng biết từ lúc nào đã trở thành nỗi nhớ.
Ngoại tình cũng giống như việc ta đi vào đường ngược chiều vậy. Đi vào đường ngược chiều tức là sai, là phạm luật, vừa đi vừa lo sợ bị “tuýt còi”, biết rõ là sai đấy, là mạo hiểm đấy, là “yêu trong sợ hãi” đấy, thế nhưng lại cảm thấy hồi hộp và thú vị vô cùng. Và tôi, trong phút giây con tim yếu mềm đã vứt bỏ hết những tôn chỉ yêu thương mà tôi đã đặt ra cho mình trước đó. Tôi tự nhắc mình dù thế nào cũng không để nó ảnh hưởng đến gia đình. Tất cả chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi, không sao cả, vợ mình sẽ không biết đâu. Nhưng giấu một bí mật tội lỗi quả là điều cực kì mệt mỏi.
Hôm nay tôi hẹn gặp em ở quán cà phê quen thuộc. Đã đến lúc chúng tôi nên dừng lại thứ tình cảm viển vông này. Tôi yêu vợ, và tôi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho em. Mỗi lần em đến nhà tôi, tim tôi như muốn ngừng đập vì sợ. Tôi sợ vợ tôi phát hiện những khác thường, và hơn cả, tôi thấy day dứt vì đang là kẻ phản bội. Khi tôi nói ra điều ấy, ánh mắt em sũng buồn, nhưng có lẽ em hiểu rằng tôi cũng đau lòng.
Sau cuộc hẹn, tôi trở về. Đồng hồ mới chỉ chín giờ tối mà nhà đã tắt đèn tối om. Một không khí bao trùm cho tôi thấy rằng sự bất an đang hiện hữu. Một tờ giấy nhàu nhĩ đã được cố tình kéo thẳng lại đặt trên bàn, trong đó là những nét chữ quen thuộc của vợ: “Lòng tin của em, tình yêu của em dành cho anh cũng giống như tờ giấy này, đã bị anh vò nát”.
Trong phút giây lòng tôi là một mớ bòng bong hỗn độn. Rốt cục vợ biết chuyện từ khi nào? Vì sao cô ấy biết? Sao cô ấy lại im lặng? Nhưng những điều đó giờ đây có quan trọng gì. Cô ấy bảo cả hai cần thời gian để nhìn lại lòng mình, và tạm thời đừng tìm gặp.
Chuyện của người thứ ba
Anh về rồi. Tôi sợ phải ở một mình, tưởng nán lại chốn đông đúc này sẽ bớt cô đơn. Nhưng không phải, cô đơn không phải là lúc ta ở một mình, cô đơn chính là khi ở giữa rất nhiều người vẫn thấy lòng hoang hoải.
Tôi nhớ ngày anh chạy xe đến tìm tôi cũng là một ngày buồn như thế, khi tôi đang chìm đắm trong nỗi đau bị người tình phụ bạc. Anh đến và dùng bàn tay thô ráp của mình lau nước mắt cho tôi, dùng bờ vai của mình để cho tôi dựa vào mà khóc. Là vợ anh bảo anh đến, khi biết tôi đang trong cơn tuyệt vọng mà nó không thể ở bên vì đang về quê chờ ngày sinh nở. Chưa bao giờ tôi thấy ghen tỵ với đứa bạn thân của tôi đến thế. Nó có hầu như mọi thứ, quan trọng hơn là nó có anh, một người đàn ông đúng nghĩa.
Từ hôm ấy, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, mà chủ yếu là do tôi nhờ cậy. Khi thì bảo bị hỏng xe nhờ anh đón hộ, khi thì bị sốt không thể đi mua thuốc giữa đêm. Có những chiều tôi ghé thăm, thấy anh lụi cụi pha mì tôm, thế là tôi rủ anh đi chợ, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm. Trong nỗi buồn tôi lại tìm thấy niềm vui như thế. Đối với anh, thật lòng mà nói, trước đây tôi chưa hề có một cảm xúc nào đặc biệt. Cho đến khi gặp anh nhiều hơn, gần anh nhiều hơn. Dần rồi như một thói quen, vài ngày không gặp thấy nhớ.
Anh nói: “Em và vợ anh là bạn thân mà sao khác nhau nhiều đến thế. Em vô tư, sôi nổi, vợ anh thì lại yếu đuối và nhiều lo nghĩ”. Anh cũng nói: “Em có nhiều điểm tương đồng với anh, nhiều sở thích giống anh”.
Thế rồi “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Tình cảm chúng tôi dành cho nhau ngày một nhiều hơn, tuy chưa đi xa hơn một cái nắm tay, nhưng với tôi, như thế là quá đủ.
Đã đôi lần, tôi tự trách mình “sao mày tệ thế, sao lại đi yêu chồng của bạn thân”. Nghĩ rồi lại tự bào chữa rằng mình có làm gì tội lỗi đâu. Thế mà mỗi lần bạn gọi điện lên hỏi thăm cứ giật mình thon thót. Bạn nhờ “thỉnh thoảng đáo qua nhà xem anh ăn uống ra sao?”, bạn bảo “có việc gì cần cứ nhờ anh đừng ngại”. Bạn xem tôi như chị em, lo cho tôi nhiều như thế, mà chẳng hiểu sao trái tim tôi tham lam đến độ, không chỉ muốn có tình bạn mà còn muốn nhiều hơn. Để rồi trái tim như quặn đau khi nghe anh sung sướng gọi điện khoe vợ anh đã mẹ tròn con vuông sau ca sinh nở. Để rồi mỗi đêm khóc thầm một mình khi nghĩ giờ này anh đang âu yếm vợ, cưng nựng con.
Anh và tôi ngồi đối diện nhau bên hai ly cà phê. Anh nhìn tôi rất lâu, như muốn nói gì đó, ngập ngừng mấy lần lại thôi. Cuối cùng tôi bạo dạn cất tiếng:
– Em nghĩ là…
– Chúng ta nên dừng lại.
Anh cắt lời tôi thật nhanh, thật dứt khoát, chứng tỏ đã biết rõ mình thực sự đang muốn gì. Anh còn gia đình, còn vợ con. Vợ anh chẳng có lỗi gì cả, con anh lại càng không. Gia đình anh cũng rất hạnh phúc, nếu như tôi không đến.
Tôi và anh nếu yêu nhau thì có sai không? Sai chứ! Sai đối tượng. Sai thời điểm. Mà anh với tôi suy cho cùng cũng đã có gì đâu, chỉ là những phút xao lòng của anh mà làm trái tim tôi đảo điên loạn nhịp. Cố gắng, không thể hạnh phúc hơn mà chỉ làm cho tất cả cùng đau khổ. Tôi biết chứ, vậy mà nước mắt cứ rơi.
Cuối cùng thì anh lại về nơi anh đã bắt đầu, như chưa từng có những xao động, nhưng khoảng trống anh để lại trong tim tôi khiến tôi chông chênh biết nhường nào. Là do tôi dại khờ, vì anh vốn đã thuộc về người khác.
Điện thoại đổ chuông, tin nhắn anh gửi đến: “Vợ anh biết chuyện rồi, cô ấy đưa con về quê rồi. Anh không biết nên làm như thế nào bây giờ nữa”. Vì sự ích kỷ ngu xuẩn của mình, tôi đã đánh mất một người bạn luôn hết lòng với mình, cũng chẳng có được người đàn ông mà tôi muốn có nhưng không phải của tôi.