Nhiều tháng nay con cháu không về quê, vậy là tuần vừa rồi tôi quyết định ra phố chơi một chuyến. Hôm ấy là thứ hai, nghĩ con trai đi làm nên tôi gọi con dâu ra bến xe đón. Nhưng tôi gọi rất nhiều cuộc mà con dâu không bắt máy, vậy là đành phải gọi cho con trai. Lúc thấy con trai địu cháu sau lưng ra tận bến xe, tôi lo lắng hỏi thăm, tưởng con dâu ốm đau hay bị thế nào mà phải để chồng vừa đi làm vừa trông con.
Vừa đi đường con trai vừa kể là bị mất việc 7 tháng nay, cái nghề của con khó kiếm việc thành phố. Trong thời gian này, con tôi đã thử làm vài việc khác như chạy xe ôm, nhân viên bán hàng, làm công nhân nhưng lương thấp, không đủ tiền thuê người trông con giúp.
Trong khi con dâu rất năng động, công việc lương cao, thường xuyên làm tăng ca và làm ngày chủ nhật để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Thế nên con trai tôi quyết định ở nhà làm nội trợ và chăm con cho vợ đi kiếm tiền.
Để có tiền cho con học xong đại học, vợ chồng tôi đã làm việc rất vất vả, cực khổ. Vậy mà mới đi làm được 6 năm, chưa báo đáp được bố mẹ, đã nghỉ việc ở nhà nội trợ. Tôi bảo con trai là niềm tự hào của cả gia đình, bây giờ hàng xóm mà biết được công việc hiện tại của con thì họ cười vào mặt bố mẹ. Dù tôi nói thế nào con trai vẫn bảo thủ cho rằng bản thân đã chọn đúng vị trí trong gia đình.
Một tuần ở chơi nhà con trai, cách cư xử của con dâu đã làm tôi thay đổi suy nghĩ. Con dâu đón tiếp tôi rất nhiệt tình, lúc đưa mẹ chồng đi mua sắm quần áo, con tiêu tiền rất thoải mái. Tôi bất ngờ nhất là con dâu nói sẽ gửi biếu vợ chồng tôi 3 triệu mỗi tháng để dưỡng già , điều mà con trai tôi chưa thể làm được trong suốt 6 năm qua.
Có lẽ việc hoán đổi vị trí khiến gia đình con trai tôi hạnh phúc hơn. Suy nghĩ của tôi đã lạc hậu cần phải thay đổi theo chiều hướng tích cực. Thôi thì tôi cũng chẳng màng đến mặt mũi hay sĩ diện nữa, cứ để con trai và con dâu được làm điều hai đứa thấy tốt nhất!