Những ngày cuối năm, tôi bất ngờ nhận được tin báo hỷ của chị Duyên, một người chị đồng nghiệp từ hơn 5 năm trước. Chị thông báo chuẩn bị đám cưới với người chồng Canada sau hai năm tìm hiểu. Hai con gái riêng của chị cũng sẽ đổi họ theo bố dượng. Chị sắp mua nhà mới và dự định hè năm sau sẽ về Việt Nam làm tiệc ra mắt mọi người.
Nhìn tấm ảnh cả gia đình chị cười rạng rỡ bên nhau và những tháng ngày hạnh phúc viên mãn sắp đến, ít ai có thể ngờ, chỉ vài năm trước đây thôi, chị từng vật vã khổ sở với cuộc hôn nhân đầu. Chồng cũ của chị cũng là đồng nghiệp cùng công ty, họ hẹn hò tận 4 năm mới về chung một nhà.
Khi ấy, cả công ty ai cũng chúc mừng vì họ đẹp đôi, nhưng sau đám cưới, chị Duyên mới vỡ lẽ chồng không chỉ vũ phu mà còn trăng hoa. Khi chị đang mang bầu đứa con đầu lòng, anh ta đã ra ngoài bóc bánh trả tiền. Bị vợ căn vặn, chồng cũ không những không hối lỗi mà còn thẳng tay tát chị 2 bạt tay.
Đánh vợ được một lần, anh ta không ngại đánh lần hai, lần ba. Đánh xong, anh ta xin lỗi, chị lại tha thứ và bị đánh tiếp. Khi có thêm đứa con gái thứ hai, anh ta vẫn chứng nào tật nấy, thường xuyên đi bia ôm, vui vẻ với gái rồi về nhà kiếm chuyện đánh vợ.
Nhưng đâu dễ mà bỏ được ông chồng “trời đánh” ấy. Sau nhiều giằng co giữa hai vợ chồng và cả hai bên gia đình thông gia, chị đồng ý chia đôi tài sản theo tỷ lệ 4-6 (chị 4 – anh ta 6), đồng thời ký giấy thỏa thuận một mình nuôi hai con, không cần anh ta trợ cấp. Thua thiệt đủ đường như vậy nhưng chị vẫn chấp nhận để có thể ly hôn và giành quyền nuôi hai con.
Sau ly hôn, chị ôm hai con sang Canada theo diện công nhân kỹ thuật cao. Thời gian đầu, chị ở nhờ nhà một người bạn, ổn định trường lớp cho hai con và chi tiêu bằng số tiền dành dụm mang sang từ Việt Nam. Rồi chị bắt đầu tìm việc làm và đi học thêm, từ từ cân bằng cuộc sống.
Chị gặp người chồng quốc tịch Canada hiện tại trong một buổi hội thảo. Anh tạo ấn tượng với vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng cách trò chuyện lại vô cùng thông minh, dí dỏm của chị. Khi anh ngỏ lời tìm hiểu, chị ngại ngần vì còn ám ảnh cuộc hôn nhân cũ. Mất sáu tháng kiên trì, anh mới được chị mở lòng. Và sau hai năm yêu, họ quyết định về chung một nhà.
Hai con riêng của chị rất quấn quýt bố dượng. Anh tình nguyện không sinh thêm con để cùng chị nuôi dạy hai con gái cho tốt. Khi anh chia sẻ điều này, chị đã bật khóc vì hạnh phúc. Quả là trời không phụ lòng người. Trải qua bao đau thương, cuối cùng, chị đã được bù đắp.
Nhìn chị rạng ngời hạnh phúc, tôi không khỏi vui lây. Tôi tin, nhân quả ở cuộc đời này. Chỉ cần sống lương thiện, tử tế và dũng cảm bước ra khỏi những cuộc nhân địa ngục, phụ nữ nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc mới cho mình, như chị Duyên của tôi vậy.
Theo Phụ nữ TP.HCM