Chồng tôi là người hiền lành, chu đáo, công việc tốt. Nhà chồng cách nhà tôi hơn 50km. Từ ngày lấy nhau, hai vợ chồng bảo ban làm ăn tích cóp để mua nhà trên thành phố. Thật may, sau khi cưới được gần một năm, công việc của chồng rất tốt, thăng tiến ầm ầm.
Chẳng mấy chốc anh được cấp trên sắp xếp cho vị trí ngoại giao tốt bởi ngoại ngữ của anh khá ổn. Lương của anh cũng ngót nghét 50 triệu. Biết chồng có sự nghiệp ổn định, tôi yên tâm lo công việc của mình và dành toàn bộ thời gian còn lại chăm sóc gia đình.
Tuy có tiền nhưng chồng liên tục nhắc tôi về tiền bạc, quản lý chi tiêu hợp lý. Thấy chồng cẩn thận tôi cũng yên tâm phần nào. Năm đó, công ty chồng được một doanh nghiệp nước ngoài đầu tư. Số cổ phần của chồng trong công ty bỗng có giá trị lớn. Nhờ khoản tiền đó, chúng tôi mua nhà to, sắm xe sang và còn dư một ít gửi ngân hàng lấy lãi. Kể từ đó tôi không còn gánh nặng về kinh tế.
Nhưng 5 năm sau hôn nhân, mọi vấn để không hay bắt đầu xảy đến. Bố mẹ tôi ốm đau liên miên. Tôi vừa lo cho gia đình vừa lo bố mẹ đi viện, tốn kém khá nhiều. Mỗi lần tôi về thăm bố mẹ, chồng đều tỏ ra khó chịu. Anh còn nói bóng nói gió vì sợ tôi mang tiền về biếu bố mẹ.
Có lần tôi ngỏ ý đón bố mẹ lên thành phố chữa bệnh và ở nhà mình, chồng không chấp nhận. Anh nói để bố mẹ ra khách sạn gần viện ở cho tiện. Nhưng tôi hiểu, anh ích kỉ, không thích có người lạ ở trong nhà mình. Tôi với chồng cãi nhau vì chuyện đó và giận dỗi nhiều ngày.
Nhưng vì nghĩ cho con cái, tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Vài tháng sau, mẹ lại ốm nặng phải đi viện gấp, tôi vội gọi cho chồng về chở mẹ đi. Anh mặt nặng mày nhẹ nhưng thấy tôi thái độ nên cũng đành chấp nhận.
Chồng là người trả hơn 2 triệu tiền đưa mẹ vợ đi khám lần đó. Tôi cứ tưởng khoản tiền đó anh sẽ không đoái hoài, coi như biếu mẹ. Thế nhưng từ ngày mẹ đi viện về, tôi thấy mặt anh lúc nào cũng khó chịu. Hỏi thì chồng bảo: “Mẹ em buồn cười, từ hôm đi viện, anh lo tiền như thế mà mẹ cũng không nói một câu. Dù mình có biếu mẹ số tiền đó thì mẹ cũng phải nói lời cảm ơn chứ”. Biết chồng câu nệ nên tôi nhắn với mẹ nói một câu cho phải ý anh.
Nhưng mẹ không xin mà nhắn tin nói sẽ trả lại số tiền đó cho con rể. Thật không ngờ chồng tôi đáp lại: “Vâng mẹ ạ, với con cái gì phải ra cái ấy. Mẹ đi viện thì mẹ nên chi tiền của mẹ. Mẹ đi viện mà lại không mang theo tiền thì làm bọn con khó xử đó ạ. Lần này mẹ đi viện nhỡ lần sau mẹ nhập viện, mẹ khám đắt hơn, thuốc thang nữa không lẽ bọn con cũng phải lo cho mẹ sao? Bọn con cũng đâu phải giàu có gì, tiền bạc cũng nai lưng mới kiếm được. Vợ con đi lấy chồng, không nhờ chồng thì lấy đâu ra tiền mà lo cho mẹ? Khoản 2 triệu tiền khám đó khi nào có mẹ đưa lại giúp con. Với lại, hôm đó con đi đi về về đón bố mẹ lên viện cũng hết 500 tiền xăng xe nữa. Mẹ đi taxi mà bắt người ta chờ cả ngày ở viện thế thì cũng phải hết một triệu là ít. Tổng 2,5 triệu, mẹ lo sớm cho bọn con ạ”.
Đọc tin nhắn của chồng, tôi đứng hình. Dẫu biết rằng anh có tính chi li nhưng tôi không tin anh lại hành xử như vậy với mẹ vợ. Hôm đó tôi với chồng cãi nhau to. Tưởng chồng sẽ vì chuyện tôi dọa ly hôn mà hối cải. Nhưng anh nói một câu chát đắng: “Ly hôn thì cô được lợi gì? Tôi làm ra tiền còn cô thì không? Bỏ cô, tôi thiếu gì người khác”.
Sau câu nói của chồng, tôi quyết định chấm dứt hôn nhân hơn 5 năm. Tôi thà làm mẹ đơn thân, sống bên bố mẹ, phụng dưỡng bố mẹ còn hơn sống với người đàn ông ích kỉ, có tiền là khinh thường người khác.