Chị họ là người tôi rất quý, hai chị em chơi với nhau từ thời còn bé cho tới tận bây giờ. Chị là bờ vai để tôi dựa vào mỗi lúc mệt mỏi, buồn đau. Năm thứ nhất đại học, tôi chia tay mối tình đầu, bố mẹ cũng ly hôn mỗi người một đường. Tất cả như sụp đổ, chỉ có chị ở bên an ủi, vực dậy tinh thần tôi. Chị đã lặng lẽ bên tôi những năm tháng ấy, tình chị em đẹp lắm.
Tới năm 3 đại học, chị giới thiệu cậu bạn thân từ hồi cấp 3 của chị cho tôi. Anh biết hết những nỗi đau tôi từng trải qua. Khi tìm hiểu tôi mới biết, hóa ra anh đã theo dõi tôi từ rất lâu rồi, từng dòng trạng thái tôi đăng trên mạng xã hội, từng câu chuyện tôi từng trải qua anh đều biết cả.
Rồi tôi quyết định yêu thêm lần nữa. Tình yêu cứ thế lớn dần lên. Ngày đứng chụp chung với anh và chị trong buổi bảo vệ khóa luận, tôi thấy mình hạnh phúc đến nhường nào.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn con đường đi du học, nhưng chỉ có anh là ủng hộ tôi. Anh bảo để tôi đi để mở mang tầm mắt, để tôi theo đuổi ước mơ của mình, khi nào mỏi chân thì về với anh. Ngày tiễn tôi ra sân bay, cả anh và chị họ đều buồn. Tôi biết anh không hề muốn hai đứa xa nhau, vì anh mong lắm ngày tôi ra trường để đưa tôi về nhà thưa chuyện người lớn. Nhưng tôi vốn ương bướng, nếu anh có cản chắc cũng không được.
– Sang đấy rồi em đừng tơ tưởng mấy anh da trắng, mũi cao, mắt xanh nhé. Phải nhớ ở nhà luôn có một anh da ngăm, mũi tẹt vẫn chờ em đấy nhé.
Tôi cười, ôm anh thật chặt chào tạm biệt. Từ ngày tôi đi, dường như chỉ có chị họ bầu bạn với anh. Anh nhớ tôi cũng chỉ dám kêu với chị, cũng dặn chị đừng kể với tôi vì sợ tôi buồn, không tập trung học hành được. Nhưng rồi, có đôi lần không kìm lòng được mà chị vẫn nói với tôi.
Về phía chị họ, sau khi mối tình 6 năm đổ vỡ, mãi mà chị chẳng chịu yêu thêm ai vì sợ đau thêm lần nữa. Tôi đi du học hơn một năm rồi mà chị vẫn cô đơn một mình. Khuyên thì chị luôn nói, giờ chị chỉ muốn yêu là cưới, đầu năm yêu nhau cuối năm cưới thôi.
Thế mà cách đây một tháng, chị bỗng gọi điện báo tin hỷ, bảo tôi cố gắng xin nghỉ phép mấy ngày để về nước tiễn chị đi lấy chồng. Tôi bất ngờ lắm, chẳng tin đó là sự thật vì trước nay có nghe chị kể bao giờ đâu mà giờ đùng cái lại bảo đám cưới.
Tôi đòi chị cho xem ảnh cưới thì mới tin thì chị gửi cho một tấm hình cô dâu cười rạng rỡ, còn chú rể bị che đi phân nửa, chỉ thoáng thấy bóng lưng thôi. Lúc này tôi mới tin chị nói thật. Nhưng mặt mũi chú rể ra sao thì chẳng nhìn thấy, năn nỉ mãi mà chị không chịu gửi ảnh cho, bảo bí mật.
Chị báo gấp quá, tôi phải gấp rút chuẩn bị. Nào là quà cưới cho chị, quà cho anh người yêu của tôi, nào là quà cho gia đình anh và gia đình em.
6 giờ tối, tôi xuống sân bay, cả anh và chị đều đến đón. Vừa thấy anh, tôi liền sà vào lòng anh như một đứa trẻ. Sau đó 3 đứa chúng tôi cùng nhau đi ăn rồi đi uống cà phê. Cả buổi tôi tíu tít nói chuyện, nhưng anh chị ậm ừ, ít nói hơn xưa hẳn. Chị họ cũng im lặng suốt cả buổi, có lẽ mai làm cô dâu nên chị hồi hộp đây mà.
Rồi khi tôi nài nỉ chị kể về anh rể tương lai, chị đưa cho tôi một tấm thiệp mời. Tôi hí hửng mở ra xem rồi ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa khi nhìn phần tên chú rể. Tên chú rể của chị họ lại giống hệt tên của bạn trai tôi. Lướt xuống phần nhà trai, nước mắt tôi cứ thế rơi bởi địa chỉ nhà, tên bố mẹ chồng tương lai của chị họ chính xác là bố mẹ bạn trai của tôi. Tại sao lại như vậy chứ?
Thì ra vì chú rể là anh nên chị mới che đi phân nửa ảnh khi gửi cho tôi. Cũng vì thế, mà anh và chị họ đã im lặng trên suốt quãng đường vừa rồi. Cũng vì thế, mà chị đã chẳng cười được với tôi một nụ cười thật lòng trong ngày tôi về dự đám cưới của chị…
Cả anh và chị đều nói câu xin lỗi rồi giải thích lý do nhưng tôi chẳng quan tâm, cũng chẳng thể nghe lọt tai vì đối với tôi lúc này, tất cả lý do chỉ là giả dối.
– Anh rằng đừng cảm thấy quá tội lỗi, rồi tất cả sẽ qua, hãy sống thật tốt và làm tròn trách nhiệm. Thời gian sẽ làm mờ đi tất cả. Chị cũng vậy. Hãy là cô dâu thật xinh trong ngày cưới của mình. Vì đời người, chỉ có một lần lên xe hoa.
Nói vậy nhưng trong lòng lại chẳng như những gì tôi thể hiện. Trái tim tôi như bị hàng nghìn vết dao đang cứa vậy, thậm chí còn như là có ai đó như đang xát từng nắm muối. Tê tái…
Anh và chị bảo tôi phải dự đám cưới theo cách nào bây giờ? Cười thật tươi nhìn anh trong bộ vest chú rể , chị trong bộ váy cô dâu, nắm tay hai người chúc mừng hạnh phúc hay là lẩn trốn tại một góc nào đó ngồi khóc? Tôi lại càng không thể vắng mặt vì anh em họ hàng đều biết tôi về nước, mục đích là cưới chị. Giờ không thấy mặt tôi trong ngày cỗ, tôi biết phải giải thích thế nào.
Giờ tôi vẫn chẳng thể tin đó là sự thật, rằng chị và anh sẽ lấy nhau. Đau lắm. Nếu anh lấy người khác thì có lẽ giờ này, tôi đã khóc ngất trên vai của chị. Nhưng thật trớ trêu cho tôi cô dâu của anh lại là chị. Nỗi đau này, giờ đây mình tôi gánh.
Theo Thời báo văn học nghệ thuật