Những lời tôi sắp nói đây cũng là muốn gửi tới những bà mẹ có con gái như tôi. Dù có gả đi lấy chồng thì không có nghĩa là người ta muốn đối xử với con gái mình mình như thế nào cũng được.
Tôi có ba cô con gái, đứa nào đứa nấy xinh đẹp như hoa, tuy không phải sắc nước hương trời hay sánh ngang với các cô Hoa hậu nhưng đứa nào cũng được cả người, được cả nết. Vợ chồng tôi chưa bao giờ vì chuyện “có thằng chống gậy” mà phải bận lòng, với hai ông bà già chúng tôi, ba đứa con gái chính là phúc lộc trời cho.
Hai đứa lớn nhà tôi đã thành gia lập thất từ lâu rồi, cháu ngoại tôi cũng lớn lắm rồi, lúc nào tôi cũng thầm cảm ơn giời Phật vì đã cho hai đứa chúng nó yên bề gia thất, vợ chồng hạnh phúc, con cái đề huề.
Duy chỉ có con bé út nhà tôi thì mãi đến hơn 30 tuổi mới quyết định lên xe hoa về nhà chồng. Khổ nỗi vợ chồng tôi cũng chẳng bao giờ giục giã, chúng tôi biết, con bé đi lấy chồng cũng là lúc hai ông bà già chúng tôi sẽ phải ngồi ăn cơm một mình…
Ngay cả chuyện yêu đương tôi cũng chẳng bao giờ hỏi han con bé, ấy vậy mà đùng một cái nó dắt về một chàng trai rồi xin phép bố mẹ cuối năm làm đám cưới. Lúc đó, thật lòng tôi cũng bất ngờ vì mọi chuyện diễn biến quá nhanh, thế nhưng cả hai vợ chồng già đều tôn trọng quyền quyết định của con cái. Đây có lẽ cũng là điều khiến tôi ân hận nhất trong đời.
Tôi biết hai đứa chúng nó cũng mới quen biết nhau vài tháng mà thôi. Khác với hai cậu con rể đầu, tôi chẳng có mấy cơ hội tiếp xúc với cậu rể út này, thành thử trong lòng cũng có chút lo lắng. Cũng chẳng biết chúng nó đã tìm hiểu nhau kĩ càng hay chưa.
Nhưng rồi thì tôi nghĩ rằng, trong công việc, con gái tôi là người rất có năng lực, nó đã lên đến vị trí quản lý cấp cao rồi thì chẳng lẽ lại không biết nhìn người hay sao? Vậy nên những băn khoăn trong lòng của tôi cũng nhanh chóng theo gió mà bay.
Hai đứa chúng nó lấy nhau được hơn một năm, đôi ba lần tôi thấy con bé gọi điện cho mẹ nhưng dường như có nỗi niềm gì đó, tôi gặng hỏi thì nó chối bay chối biến. Sau đó số lần gọi điện tâm sự với mẹ của con bé cũng ít dần đi.
Một thời gian sau thì tôi biết tin mình chuẩn bị có thêm đứa cháu ngoại nữa. Con gái út của tôi sức khỏe không tốt bằng đứa lớn, đã vậy lại khá lớn tuổi mới bắt đầu mang thai nên suốt quá trình bầu bì của nó không biết có bao nhiêu lần tôi sợ muốn rụng tim. Cũng may là sau đó dù có nhiều trắc trở nhưng chuyện sinh nở vẫn tốt đẹp, cả hai đều mẹ tròn con vuông.
Mấy ngày đầu tôi liên tục túc trực ở bệnh viện với con bé, có mấy lần cũng không thật sự hài lòng với con rể nhưng tôi nghĩ cho cùng cũng chẳng để bụng làm gì. Hơn nữa nếu nói qua nói lại vài ba câu thì đau đầu, khó xử nhất là con gái mình chứ còn ai nữa. Bởi vậy mà dù có thế nào tôi cũng chọn tặc lưỡi cho qua.
Nhà thông gia ở khá xa nhà tôi nên chuyện sau khi từ bệnh viện về cũng rất khó khăn để cho tôi có thể ngày nào cũng ở cạnh chăm sóc cho con gái và cháu ngoại. Thế nhưng tôi vẫn chủ động nói chuyện với bà thông gia để khi nào em bé đầy tháng tôi sẽ đón hai mẹ con về ngoại để chăm cho hết cữ.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng chuyện đón con cháu về ngoại ấy lại chẳng cần phải chờ đợi đến đầy tháng.
Chiều hôm đó, sau khi đi gặp mấy bà bạn già xong, tôi quyết định bắt xe sang thăm con gái và cháu ngoại một chút. Vừa bước vào nhà, tôi giật mình vì mới chỉ có 1 tuần thôi nhưng con gái tôi đã gầy rộc cả đi. Tôi hỏi thì con bé bảo rằng chăm con vất vả nên nó cũng không được nghỉ ngơi nhiều.
Tôi vội vàng chuẩn bị mấy món ăn cho con bé rồi lôi hết khăn sữa lẫn quần áo trong nhà mang ra ban công để giặt giũ, không quên nhắc con bé tranh thủ ngủ thêm để còn có sức mà chăm con nhỏ.
Một lát sau tôi thấy chồng con bé về nhà, có lẽ không biết tôi đang ngồi bên ngoài giặt đồ nên cậu ta cũng không phải diễn cái vai đạo mạo giả tạo ấy nữa.
– Dậy mà xem cơm nước thế nào đi.
Tôi giật mình nhưng quyết định không lên tiếng mà im lặng theo dõi thêm. Cậu ta thấy vợ hì hục pha sữa cho con thì bắt đầu nhăn nhó.
– Vẫn không có sữa à? Khổ thân con trai tôi gần 1 tháng trời không có nổi 1 giọt sữa mẹ.
Cơn bốc hỏa của tôi đã dâng lên cao lắm rồi nhưng vẫn cố gắng nhịn để xem bộ mặt thật của chàng rể quý hóa này rốt cuộc là thế nào. Mới chỉ về nhà chưa đầy 30 phút nhưng cậu ta đã nói đi nói lại những câu nói nhiếc móc vợ không có sữa cho con bú trên dưới chục lần.
– Anh thấy em ăn nhiều chứ có ít đâu. Sao em ăn nhiều thế mà vẫn không có sữa để nuôi con à?
Đến lúc này thì tôi không thể nhịn được nữa. Tôi mở cửa phòng bước vào, vừa thấy tôi, chàng rể quý hóa cũng giật mình.
Tôi không cần biết cậu ta định nói gì tiếp hay định phản ứng thế nào. Tôi nhìn con gái út mình nuôi nấng hơn 30 năm, lòng chua xót nhưng tôi vẫn phải biểu cảm dứt khoát, mạnh mẽ. Tôi phải là chỗ dựa cho hai mẹ con chúng nó.
– Yến! Chồng chọn sai thì sửa, con không phải vì lỡ chọn lựa sai lầm mà phải nhịn nhục. Mẹ và bố lúc nào cũng sẵn sàng đón con về nhà.
Sau đó thì chồng tôi đánh xe đến đón cả ba mẹ con bà cháu về nhà. Chuyện sau này ra sao tôi để con gái mình lựa chọn thế nhưng lúc con cháu mình chịu tủi nhục thì tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.