Anh Bùi Ngọc N. (SN 1979, ở Hải Dương) đã có vợ và 3 người con. Do đặc thù công việc nên anh thường xuyên phải đi công tác xa nhà để nhận các công trình.
Giữa năm 2019, anh N. nhận làm công trình dân dụng gần nhà chị Đinh Thị T. (SN 1989, cùng ở Hải Dương). Chị T. đã có chồng và 3 con, chồng chị đi lao động ở nước ngoài, một mình chị chăm lo 3 đứa con nhỏ cùng bố mẹ chồng đã ở tuổi xế chiều.
Quá trình làm việc tại đây, giữa anh N. và chị T. nảy sinh tình cảm, dù đã biết rõ về nhau nhưng người đàn ông đã có vợ và người phụ nữ đã có chồng vẫn nhiều lần đi quá giới hạn cho phép. Sau khi xong công trình, anh N. cũng tự động rút lui.
Cuộc tình “vụng trộm” kết thúc rất chóng vánh, nhưng mọi thứ chưa hẳn đã êm xuôi. Nguồn cơn dẫn đến bi kịch đau lòng là căn bệnh lậu không rõ nguyên nhân khiến người phụ nữ đã trót “vụng trộm” với người đàn ông không phải là chồng mình bồn chồn, lo lắng rồi nảy sinh tội ác.
Hồ sơ vụ án thể hiện, ngày 27/8/2019, chị T. đi khám tại một bệnh viện thì phát hiện mình mắc bệnh lậu. Do chồng lao động ở nước ngoài nên T. nghĩ người lây bệnh cho mình là anh N. Suy nghĩ đó luôn đeo bám trong đầu, T. đã nhiều lần thông báo và đề nghị anh N. đưa tiền để chữa trị nhưng nhân tình lại cắt đứt mọi liên lạc, “bặt vô âm tín”.
Khoảng cuối tháng 9/2019, chị T. phát hiện anh N. có mặt tại công trình xây dựng gần nhà mình chở một số đồ còn sót lại mang về. Lúc này, người phụ nữ đã chặn xe, yêu cầu anh N. phải có trách nhiệm về việc chữa bệnh, tuy nhiên anh N. lại tỏ ra dửng dưng và né tránh.
Bức xúc tột độ, người phụ nữ đã dùng búa đập vào đầu xe máy của anh N. dẫn đến hai bên xô xát nhưng được mọi người can ngăn.
Nhiều lần sau đó, chị N. gọi điện cho anh T. nhưng đều không có hồi âm nên âm thầm đi tìm và dò hỏi nhiều người địa chỉ nhà anh N. để gặp “nói chuyện”.
Khi đã biết địa chỉ nhà, sáng ngày 24/10/2019, T. mang theo một dao nhọn tìm đến nhà anh N.
Gọi cửa nhiều lần không có ai trả lời, T. lấy điện thoại gọi nhưng không liên lạc được nên lại tiếp tục gọi cửa nhiều lần nữa thì anh N. từ trong nhà đi ra nhưng chỉ đứng ở sân.
T. đòi vào nhà, nhưng anh N. kiên quyết không mở cửa vì sợ vợ và con biết. Hai bên tiếp tục qua tiếng lại và có những nói xúc phạm lẫn nhau. Trong khi chị T. cho rằng anh N. là nguyên nhân gây bệnh và không có trách nhiệm, còn người đàn ông bàng quan cho rằng chị T. quan hệ với nhiều người khác.
Khi bức xúc lên đến đỉnh điểm, chị T. đi vòng qua khu vực không có tường bao để vào sân nhà anh N. Tại đây, giữa hai người tiếp tục cãi nhau, anh N. mở cửa đuổi chị T. ra khỏi cổng.
Khi anh N. quay lại đóng cửa thì T. bất ngờ dùng dao đã mang theo trước đó đâm liên tiếp vào người anh N. Bị đâm bất ngờ nên nạn nhân không kịp trở tay và tử vong.
Sau khi gây án, T. vội vàng rời khỏi hiện trường và biết không thể thoát tội nên ra đầu thú. Với tội ác mà mình đã gây ra, T. bị Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Hải Dương truy tố về tội giết người với khung hình phạt từ 19-20 năm tù.
Ngày 25/6/2020, vụ án được đưa vụ án ra xét xử. Tại phiên tòa, T. vẫn một mực cho rằng anh N. lây bệnh lậu cho mình nhưng không có trách nhiệm, bản thân bị cáo không hiểu biết pháp luật nên có hành vi giết người. Tuy nhiên, Hội đồng xét xử nhận thấy, không có cơ sở nào xác định bị hại mắc bệnh lậu, điều này càng được củng cố khi vợ bị hại đã đi thăm khám tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương cho các kết quả đều âm tính.
Hội đồng xét xử đánh giá, giữa anh N. và bị cáo không có mâu thuẫn, chỉ vì nghi ngờ vô cớ anh N. gây bệnh lậu nên bị cáo thực hiện hành vi với lỗi cố ý trực tiếp. Hành vi của bị cáo dùng dao là hung khí nguy hiểm đâm vào vùng trọng yếu của cơ thể dẫn đến nạn nhân tử vong thể hiện thái độ coi thường pháp luật.
Hội đồng xét xử đã chỉ ra rằng, bị cáo có chủ mưu giết anh N. từ trước nên đã chuẩn bị công cụ gây án và thực hiện giết anh N. một cách rất quyết liệt nên phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Trên cơ sở đó, Hội đồng xét xử quyết định tuyên phạt bị cáo Đinh Thị T. 20 năm tù về tội giết người.
Ngoài trách nhiệm hình sự, theo Hội đồng xét xử, anh N. là lao động chính trong gia đình, tuổi đời còn trẻ, tử vong là mất mát lớn cho gia đình và người thân nên buộc bị cáo T. phải có trách nhiệm bồi thường tổn thất về tinh thần cho gia đình anh N. là những người thân thích thuộc hàng thừa kế thứ nhất gồm bố mẹ, vợ và 3 người con với tổng số tiền 119 triệu đồng. Ngoài ra, buộc bị cáo T. phải cấp dưỡng cho 3 người con của anh N. mỗi người ½ tháng lương cơ sở đến khi các con bị hại đủ 18 tuổi.
Từ cuộc tình “vụng trộm”, cả bị cáo và bị hại đều đã phải trả giá và để lại những bi kịch đau lòng cho người còn sống. Giá như, cả hai cùng giữ được mối quan hệ chừng mực, cả hai không vượt quá giới hạn thì sẽ không có những vụ án đau lòng như trên.