Tôi và vợ cưới nhau đến cuối tháng Hai này là tròn một năm, và đây là ngày lễ Tình yêu đầu tiên kể từ khi hai đứa là vợ chồng.
Trước đây khi còn yêu, ngày lễ nào tôi cũng mua hoa mua quà tặng cô ấy. Đặc biệt vào ngày lễ tình nhân, tôi thường sẽ đặc biệt tặng cô ấy một bó hoa to kèm theo một món quà gì đó. Lần nào nhận quà cô ấy cũng tỏ ra vô cùng xúc động.
Nhưng từ khi lấy nhau, ngay từ đầu vợ tôi đã quán triệt thế này: Vợ chồng mình còn trẻ, thu nhập bình thường, nhà cửa chưa có, con cái cũng chưa, bao nhiêu khoản cần phải tích lũy để lo cho tương lai. Vậy nên em đề nghị chúng ta sẽ thực hành chi tiêu tiết kiệm, cắt bỏ những khoản chi không cần thiết, ví dụ như hoa quà các ngày lễ, các ngày kỷ niệm. Kinh tế trong nhà chỉ một người nắm giữ và quản lý, hoặc là em, hoặc là anh. Mỗi tháng người còn lại chỉ giữ đủ số tiền để chi tiêu cá nhân như xăng xe, điện thoại, nếu cần thêm thì cứ nói, người cầm tiền sẽ duyệt chi. Ý kiến anh như thế nào?
Vợ tôi đúng không hổ danh là một kế toán. Cô ấy đã nói rõ như vậy, tôi nghe xong cũng không thấy không hợp lý chỗ nào nên vui vẻ đồng ý. Hàng tháng, tôi chỉ giữ lại hai triệu đồng cho việc chi tiêu cá nhân, còn lại nộp hết cho vợ.
Sau một năm kết hôn, mọi thứ vô cùng ổn định. Việc trong ngoài, đối nội đối ngoại vợ tôi đều rất chu đáo. Mỗi khi chi tiêu mua sắm thứ gì cần dùng nhiều tiền vợ sẽ tham khảo ý kiến tôi. Vì không quản lý tài chính nên tôi hầu như không phải lo bất cứ việc gì mà vợ lo hết. Vì mọi thứ đều rõ ràng quy củ như vậy nên vợ chồng chưa từng xảy ra tranh cãi một điều gì.
Sau khi kết hôn, thực hiện chỉ thị của vợ, việc quà cáp ngày lễ đã được cắt giảm hoặc tối giản đi. Thế nhưng vài hôm nay, thấy chị em khoe hoa khoe quà chồng, người yêu tặng rộn ràng trên mạng xã hội, lại thấy không khí ngày lễ Tình nhân rạo rực khắp nơi tôi lại có chút nghĩ ngợi.
Đây là ngày lễ Tình nhân đầu tiên kể từ khi chúng tôi kết hôn, tôi không thể coi như ngày thường được. Chẳng qua vì vợ muốn tiết kiệm để chăm lo cho tương lai chứ phụ nữ ai mà chẳng thích quà. Cứ nghĩ đến hồi yêu nhau, mỗi khi nhận quà cô ấy hạnh phúc như thế nào thì biết. Không thể vì là vợ chồng rồi mà coi nhẹ những hành động biểu lộ tình cảm yêu thương. Hơn nữa vợ tôi đang mang bầu, tôi thật sự muốn tặng cô ấy một món quà thật ý nghĩa để vợ hiểu rằng tôi thật sự rất yêu cô ấy.
Chiếc điện thoại của vợ đã rơi vỡ vài lần, hỏng hóc thêm vài lần nữa. Mấy lần tôi bảo vợ đổi điện thoại mới đi. Nhưng cô ấy nói điện thoại chức năng chính cũng chỉ là để nghe gọi, nói vẫn còn dùng tốt, chưa cần phải thay. Tôi sẽ nhân cơ hội này mà thay điện thoại mới cho vợ.
Nghĩ là làm, tôi dốc hết toàn bộ “quỹ đen” của tôi là hơn mười triệu để mua cho vợ một chiếc điện thoại mới. Đó là tiền thưởng thêm hồi Tết mà công ty thưởng riêng cho các cá nhân xuất sắc mà tôi không công khai với vợ.
Tối qua, trước khi đi ngủ, tôi mang món quà đã gói cẩn thận rất đẹp chìa ra trước mặt vợ. Vợ tôi sau thoáng bất ngờ hỏi “cái gì thế?”. Tôi bảo “tặng vợ nhân ngày lễ tình nhân đầu tiên em làm vợ anh”. Vợ tôi cười cười bảo: “Anh lại học theo thanh niên tuổi teen tặng socola à? Đã bảo thế nào rồi…”. Vợ vừa nói vừa mở hộp quà, nhưng khi thấy thứ bên trong là một chiếc điện thoại mới cứng thì cô ấy liền thay đổi thay độ:
– Anh mua cái này bao nhiêu tiền?
– Bao nhiêu tiền quan trọng gì, quan trọng là em thích hay không?
– Bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là anh lấy tiền ở đâu ra? Mỗi tháng anh nói anh chỉ cầm hai triệu đủ chi tiêu cá nhân. Vậy mà giờ anh mua được cả chiếc điện thoại trên dưới chục triệu như thế này. Rõ ràng là anh có “quỹ đen”, anh cất tiền riêng phải không?
Thái độ này của vợ quả thật tôi chưa lường đến. Vợ tôi không chỉ không vui, ngược lại còn rất tức giận. Cô ấy nói tôi không thành thật, không tin tưởng vợ, tôi cất tiền riêng để làm những việc khuất tất này kia. Thậm chí cô ấy còn nói rằng tôi “giấu quỹ đen để đi gái gú không chừng”.
Đến lúc này thì tôi không thể khai thật đó là tiền công ty thưởng thêm cho tôi hồi Tết mà tôi “chưa kịp nói” với vợ được, như thế tội càng to hơn. Vậy nên tôi đành chối quanh rằng tiền tiêu vặt của tôi tháng đủ, tháng thừa, tôi vay thêm bạn bè một ít để mua. Và vợ tôi đã phân tích để tôi biết rằng cô ấy biết tôi đang nói dối.
Tôi không còn biết làm gì ngoài cáu: “Em lạ đời thật. Anh mua quà tặng em chứ có phải tặng người nào khác đâu mà thái độ em lại như vậy? Được rồi, anh rút kinh nghiệm, từ nay nhất định không mua quà nữa, tiền tiêu vặt hàng tháng nếu thừa không được cất mà sẽ giao lại cho em, được chưa?”.
Dù vậy thì vợ tôi cũng không tin tôi. Cô ấy khẳng định rằng tôi giấu vợ lập quỹ đỏ quỹ đen và lấy làm thất vọng. Thật sự là không thể coi thường óc suy luận của các bà vợ chút nào. Ngày lễ tình nhân đầu tiên, ở vai trò một người chồng, tôi định tặng món quà cho vợ cảm động, ai ngờ thái độ của vợ lại khiến tôi “cảm lạnh”.
Vợ tôi không nói chuyện với tôi từ hôm qua tới giờ, chỉ vì tôi đã tặng quà cho cô ấy vào ngày lễ tình yêu. Nghĩ vừa trái ngang, vừa đau lòng.