Anh trai và chị dâu cũ của tôi có 4 năm yêu nhau thời đại học. Mối tình của họ vẫn luôn được bọn tôi ngưỡng mộ ví như chuyện tình cổ tích giữa đời thường bởi sự đẹp đôi cả về ngoại hình, lẫn tính cách. Chị khi ấy là hoa khôi của trường còn anh là mẫu người bao cô gái theo đuổi.
Ra trường cả hai anh chị đều thi đỗ công chức và làm việc ở tỉnh.
Cuộc sống càng viên mãn khi họ đón con gái đầu lòng. Đồng lương công chức chỉ đủ ăn đủ mặc nên đôi khi giữa anh chị không tránh được những mâu thuẫn, va chạm nhẹ. Nhưng cuộc sống mà, “bát đũa còn có lúc xô” huống chi là vợ chồng. Với người ngoài nhìn vào, họ vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc, hình mẫu lý tưởng.
Thế nhưng, chị dâu tôi lại không cho rằng đó là hạnh phúc mà luôn bất mãn về cuộc sống. Chị chê gia đình tôi nghèo, chê anh an phận không biết phấn đấu, kiếm tiền “xây nhà lầu, mua xe hơi” cho vợ con. Trong những cuộc cãi vã, chị luôn so sánh anh tôi với những người bạn chị.
Lần nào cũng vậy, các cuộc căng thẳng của cả hai anh chị chỉ xoay quay vấn đề về tiền. Nhiều lần tôi đến chơi chị cũng không kiêng nể mà mắng anh xơi xơi: “Chồng bạn tôi mỗi tháng kiếm cả trăm triệu mua xe ô tô cho vợ, xây nhà cho bố mẹ vợ ở quê. Còn anh suốt ngày làm việc, cả ngày làm việc, đến tối cũng làm việc nhưng lương 5 triệu, thử hỏi lấy gì để sống?”.
Mỗi lần như thế, nhìn ánh mắt buồn rười rượi và khuôn mặt bất lực của anh trai, tôi thương vô cùng. Dẫu vậy tôi chỉ nghĩ họ giận dỗi rồi “gương vỡ lại lành”. Nhưng không, chỉ 3 năm sau ngày cưới chị dâu tôi đơn phương gửi đơn ly hôn ra tòa, nhường quyền nuôi con gái mới chỉ 2 tuổi cho anh.
Lý do chị bỏ anh trai tôi là vì nghèo. Chị dứt khoát dứt áo ra đi dù bố mẹ tôi van chị suy nghĩ lại vì con bé còn quá nhỏ, chị mặc kệ lời khẩn cầu tuyệt vọng níu kéo của anh. Thực tế, chị đã có người khác. Người mới của chị nghe đâu là đại gia giàu có. Họ có điều kiện kinh tế, mua cho chị một căn chung cư cao cấp, sắm sửa đồ đạc đắt tiền cho bố mẹ chị ở quê. Chị cũng nghỉ việc ở chỗ làm, cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ.
Chị lột xác đến khó tin. Không chỉ ăn vận lộng lẫy, trang điểm đậm hơn, chị cũng nâng mũi, cắt mí… thần thái sang chảnh không còn là một “bà mẹ bỉm sữa” tuềnh toàng, tất bật ngày nào.
Về phần anh trai tôi, gần như một tháng đầu sau ly hôn anh lúc nào cũng say xỉn, gương mặt luôn thất thần, u uất. Cũng may là nhờ cô con gái bé bỏng líu lo như chim hót ở bên nên anh trai tôi mới vực dậy được tinh thần.
Anh làm việc điên cuồng. Không chỉ làm các dự án ở cơ quan, anh cùng người bạn khởi nghiệp về công nghệ bên ngoài.
Sau khi ly hôn, chị rất ít liên lạc với anh và gia đình tôi. Tiền trợ cấp cho con ban đầu còn đều đặn, sau tháng có tháng không. Điều này gia đình tôi cũng không gây áp lực cho chị vì hoàn toàn có thể lo được chu toàn cho bé.
Cách đây một tháng, tôi bất ngờ khi được một người bạn cũ gửi cho xem clip chị bị đánh ghen giữa phố. Hóa ra, người mới của chị đã có gia đình, vợ con đuề huề nhưng vẫn giấu gia đình mua vui bên ngoài. Nghe đâu, chị dâu cũ của tôi cũng không hề biết điều này. Vị đại gia kia nói dối là đã ly hôn vợ và đang độc thân. Vụ đánh ghen ầm ĩ được chia sẻ khắp nơi, khiến chị dâu cũ của tôi sốc tâm lý phải khóa facebook, nhập viện điều trị.
Không hiểu sao nghe câu chuyện của chị, tôi không hề thấy hả hê như mình tưởng mà lại thấy buồn, nuối tiếc. Giá như chị dâu tôi biết trân quý hạnh phúc của gia đình thì có lẽ bây giờ chị sẽ không phải gặp điều đáng tiếc như vậy, cháu gái tôi cũng sẽ vẫn có đầy đủ một gia đình hạnh phúc trọn vẹn cả bố, lẫn mẹ.
Ngược lại với chị, sau sóng gió anh trai tôi hiện giờ rất ổn. Công việc thuận lợi, anh cũng đã tự mua được một căn nhà riêng cho hai bố con. Trước sự động viên của gia đình, anh mở lòng tìm hiểu những người phụ nữ khác.
Sau vụ đánh ghen ầm ĩ, chị dâu cũ của tôi cũng có gọi điện, nhắn tin cho anh tôi nói rất hối hận và “không còn mặt mũi” nào để gặp lại con gái. Chị nhờ anh chăm sóc con, nói sẽ chuyển đến một thành phố khác để sinh sống, bắt đầu lại cuộc sống.
Tôi luôn tin vào “nhân – quả”, chỉ cần ta sống tốt ông trời nhất định không phụ lòng. Câu chuyện của chị dâu tôi có lẽ là bài học cho những người phụ nữ không biết trân quý hạnh phúc bên cạnh mình.
Nếu chị kiên nhẫn, đồng hành cùng anh tôi trong giai đoạn khó khăn, vất vả thì hiện giờ chị cũng đang được hưởng thành quả mà anh đạt được. Hạnh phúc bền chặt phải được xây dựng từ những năm tháng gian khó đồng hành cùng nhau. Ngược lại nếu tình yêu chỉ được xây dựng trên cơ sở vật chất, tiền tài thì sớm muộn cũng tan vỡ.