Khi nói đến tiểu tam, mọi người sẽ mặc định đó là những kẻ không ra gì: Không có tự trọng, liêm sỉ, không có đạo đức…
Tôi không biết những cô gái khác thế nào, nhưng riêng bản thân tôi, một cô gái ở tuổi ngoài hai mươi, hoàn cảnh gia đình bình thường, không có tài năng gì nổi trội, ưu điểm chỉ là tuổi trẻ và nhan sắc, nếu muốn sống một cuộc đời hưởng thụ thì phải dám làm những việc người khác không dám làm, chịu đựng những thứ người khác không dám chịu đựng. Cuộc chơi nào cũng có luật chơi, ái tình cũng như vậy, và tôi chấp nhận nó vì những ham muốn của cá nhân mình.
Người đàn ông ấy dĩ nhiên giàu có. Không một cô gái nào tuổi đời còn trẻ lại đánh đổi mọi thứ, nhận lấy những dè bỉu khinh miệt của người đời chỉ để cặp kè với một gã đàn ông đang có vợ mà lại còn nghèo. Tất nhiên, cũng có những mối quan hệ như vậy, người ta gọi nó là tình yêu, nhưng ít lắm.
Mẹ tôi đã có lần hỏi: “Với số tiền con kiếm được, mẹ biết con không thể dư dả để mua điện thoại đẹp và quần áo đắt tiền như vậy, chưa nói đến cái xe con đang đi cũng không ít tiền. Mẹ mong rằng con không làm điều gì khiến bản thân sau này phải hối hận”. Tôi biết mẹ lo lắng và chỉ có thể động viên bà bằng những lời dễ nghe nhất.
Bố tôi mất sớm, khi tôi còn rất nhỏ. Một mình mẹ nuôi tôi lớn khôn với bao nhọc nhằn vất vả. Tôi muốn có thể chăm lo cho mẹ để bù đắp những thiệt thòi. Mẹ luôn bảo tôi làm người phải đàng hoàng. Có những việc xấu mình làm, đôi khi người khác không biết nhưng bản thân mình lại biết rõ. Tôi nghĩ có lẽ đó là những điều các bà mẹ hay răn dạy con gái của mình. Và tôi chỉ nghe thôi, không nghĩ nhiều về điều đó.
Vào lần sinh nhật thứ hai mươi tư của tôi, tôi về nhà với một món quà trang sức đắt đỏ đeo trên cổ. Mẹ chờ tôi với bánh gato và nến, nhanh chóng nhận ra vật giá trị lấp lánh trên người con gái mình. Mẹ bảo tôi ngồi xuống, nhắm mặt lại, ước một điều gì đó và thổi nến đi. Xong rồi, hai mẹ con cùng ăn bánh.
Mẹ hỏi tôi có muốn nghe mẹ kể về tuổi trẻ của mẹ không? Tôi gật đầu, ngồi im chờ đợi.
“Mẹ từng có một tình yêu rất đẹp. Bố mẹ yêu nhau, cả hai gia đình đều nghèo như nhau. Bố con là một người đàn ông đẹp trai, hài hước. Ông ấy là mối tình đầu của mẹ, từng hứa vì mẹ mà làm bất cứ điều gì.
Bố mẹ cưới nhau, đúng nghĩa một túp lều tranh hai quả tim vàng. Dù nghèo nhưng bố mẹ yêu thương nhau, con ra đời là kết tinh của tình yêu đó. Từ khi có con, túng thiếu càng thêm túng thiếu. Để cuộc sống đỡ thiếu thốn, bố con ngoài làm việc trong nhà máy còn đi làm thêm ngoài giờ. Số tiền bố con mang về cho mẹ ngày một nhiều, nhưng thời gian bố con vắng nhà cũng nhiều hơn.
Rồi một ngày, lúc cả nhà mình đang ngồi ăn cơm thì có một phụ nữ tìm đến. Cô gái ấy trẻ hơn mẹ, xinh hơn mẹ, tự nhận là người yêu bố con. Bố con tái mặt lắp bắp, còn mẹ đến ngồi cũng không vững nữa.
Đêm hôm đó bố con thú nhận đã có mối quan hệ tình cảm với cô gái kia một thời gian. Cô ta thích bố con, cô ta lại là con nhà giàu. Lúc đầu bố nghĩ chỉ định lợi dụng cô ấy thôi, nhưng cuối cùng không có cách nào dứt ra được. Mẹ nghe bố nói, vừa giận vừa thương, ma lực đồng tiền quả thật rất đáng sợ.
Mẹ tìm gặp cô gái đó, hy vọng có thể nói lý lẽ để cô ấy chịu dừng lại. Bởi với những gì cô ấy có, tìm một người đàn ông chẳng khó khăn gì, nhưng đó là người bố duy nhất của con. Nhưng cô gái đó lại nói rằng cô ta yêu bố thật lòng, và bố đến với cô ấy là tự nguyện. Cô ấy còn đề nghị cho mẹ một số tiền để mẹ “nhường” bố cho cô ấy. Sau này bố con có nói với mẹ, đại ý là: “Hay em cứ mắt nhắm mắt mở trước chuyện này đi, anh vẫn là chồng em, anh sẽ kiếm tiền để lo cho em và con”. Con nghĩ xem, làm sao mẹ có thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Thực ra bố con chưa chết. Là mẹ nói dối con. Ngày đó, vì cô ta đeo bám, bố con lại nhùng nhằng không dứt khoát nên mẹ đành từ bỏ. Mẹ đưa con đến nơi khác sống, còn họ về ở với nhau.
Bố con nhiều lần tìm cách liên lạc nói muốn gặp con, muốn chu cấp cho con nhưng mẹ không cần. Cuộc đời mẹ con mình như thế này, vì bố con một phần, vì người đàn bà kia một phần. Họ đã phá nát một gia đình. Nghe đâu bao năm sống chung, không hiểu sao họ không có mụn con nào, âu cũng là nghiệp chướng.
Mẹ không thể cho con một cuộc sống đủ đầy sung sướng, nhưng mẹ đã nuôi con bằng tất cả yêu thương, vì con mà những gì có thể làm đã làm, chỉ mong cuộc đời con an yên, hạnh phúc. Muốn hạnh phúc, mình phải biết sống một cách đàng hoàng, tử tế con ạ”.
Tôi ngồi nghe mẹ kể, trong đầu hệt như nhớ lại một bộ phim. Chúng tôi đã đi qua những ngày tháng khổ cực như thế nào, tôi nhớ rõ. Vì một người đàn bà mà bố tôi đã làm tổn thương mẹ. Vì một người đàn bà mà cuộc đời tôi có bố như không. Vì một người đàn bà mà mẹ tôi đã sống một đời vất vả, lẻ loi với những tổn thương khó lành. Vậy mà tôi đang sống kiểu gì thế này? Tôi cặp với một người đàn ông đang có gia đình. Tôi chẳng quan tâm vợ anh ta sẽ như thế nào, các con anh ta sẽ ra sao nếu gia đình tan vỡ. Tôi tiêu tiền của anh ta, sống hưởng thụ trên nỗi đau của người khác.
Tôi biết, không phải tự nhiên mà mẹ kể chuyện này. Bao năm mẹ đã cố giấu, nay lại phơi bày ra, chỉ có thể là mẹ biết việc tôi đang làm. Có lẽ mẹ đã thất vọng và đau lòng lắm. Nhưng tôi biết mình phải làm gì rồi. Tôi mới hai mươi tư tuổi, cuộc đời phía trước còn dài, còn nhiều thứ tươi đẹp biết bao nhiêu.