Cậu ấy vốn chẳng thích nhưng thấy vợ thiết tha quá, cuối cùng cũng đành chiều. Đến tiệm chụp ảnh, cậu ấy thì mặc bộ vest là xong, nhưng vợ thì làm tóc trang điểm rồi mặc áo cô dâu, trông không khác gì chụp ảnh cưới. Lúc vợ bước ra cậu ấy cũng có chút ngỡ ngàng, hóa ra vợ mình trang điểm kĩ càng, ăn mặc lộng lẫy vào thì vẫn còn đẹp lắm.
Rồi hôm qua, ảnh được lấy về, treo ngay bên cạnh bức ảnh cưới 10 năm trước. Chợt bạn tôi nhìn thấy hai bức ảnh, người phụ nữ đứng bên cạnh cậu đều mặc áo cô dâu, vẫn là khuôn mặt ấy mà sao khác quá. Ảnh cưới vợ xinh xắn trẻ trung bao nhiêu thì bức ảnh mới chụp càng rõ nét già nua. Mười năm tưởng không quá dài, nhưng thật ra nó đã biến một người phụ nữ thay đổi nhiều đến như vậy.
Vợ bạn tôi từ dưới bếp đi lên, một tay cầm đũa, một tay cầm mấy cọng hành. Cô ấy đứng nhìn xong rồi xuýt xoa: “Ảnh đẹp anh nhỉ, anh bây giờ mập lên trông còn đẹp trai phong độ hơn ngày xưa”. Câu nói của vợ càng khiến cậu suy nghĩ. Đúng là so với hồi chụp ảnh cưới, bây giờ cậu có da có thịt hơn, trông trẻ hơn vẻ gầy gò đen nhẻm khắc khổ thuở thanh niên. Vợ quay xuống bếp rồi, cậu ấy còn đứng tần ngần nhìn hai bức ảnh mãi.
“Cũng là chừng ấy thời gian, mình thì béo tốt trông trẻ hẳn ra, vợ thì lại già đi trông thấy, chứng tỏ vợ đã quá vất vả vì gia đình, chồng con, chứng tỏ cô ấy cũng chịu nhiều phiền não lo lắng. Mình cũng biết mình không phải là một ông chồng tốt, nhưng giờ mới thật sự ngẫm nghĩ về điều này. Càng nghĩ càng thấy thương vợ” – Bạn tôi nói, giọng điệu rất tâm tư, rất chân thành.
Tôi quen biết cậu ấy đã lâu, tính tình thế nào cũng hiểu khá rõ. Cậu ấy là người thật thà, nhiệt tình nhưng có chút vô tâm. Với công việc, với bạn bè, khi cần đều hết mình nhưng ít suy nghĩ sâu sắc. Về khoản ăn nói ngọt ngào, tâm lý với vợ thì lại càng kém.
Có một dạo, bạn tôi hay than phiền vợ cậu ấy càng ngày càng xấu tính, nhất là sau khi cô ấy sinh đứa thứ hai. Cô ấy hay gắt gỏng, càm ràm. Nhiều khi chuyện vốn chẳng có gì cũng cáu um lên, xong rồi hết cạnh khóe chồng thì mắng mỏ con. Nhưng sau đó cô ấy lại thỏ thẻ hỏi lại chồng: “Có phải dạo này em xấu tính lắm không?”. Cậu ấy bảo vợ: “Em nhìn lại em xem, lúc nào cùng xù lông như nhím, sao tự biết mình làm vậy là xấu tính mà không thay đổi nhỉ?”. Nhưng giờ, cậu ấy lại nói với tôi: “Mình biết vì sao vợ mình thay đổi nhiều rồi, vì mình đã không đủ tốt với cô ấy”. Tôi tin, bất cứ người vợ nào nghe được câu này từ chồng đều sẽ thấy xúc động.
Thật ra thì, làm gì có người phụ nữ nào sau khi kết hôn vẫn có thể nhu mì như thuở còn thiếu nữ. Bao nhiêu gánh nặng lo toan, bao nhiêu lo lắng vụn vặt đã ngốn đi sự vô lo và niềm vui của họ. Gặp được người chồng biết chia sẻ, thấu hiểu còn đỡ. Gặp phải người chồng ham chơi, vô tâm, ít tài nhiều tật thì xác định tủi khổ dài dài.
Tại sao phụ nữ sau khi kết hôn lại như mèo con hóa thành sư tử? Tại sao vẫn là cô gái ấy, sao khi cưới xong như lột xác thành một người khác hẳn? Lý do vì sao có lẽ ít nhiều gì mỗi người đều hiểu, không cần phải bàn cãi giải thích nhiều nữa. Chỉ là, nếu những ông chồng một lúc nào đó có thời gian, hãy thử xem lại những bức hình của vợ thời thanh xuân, thời mới cưới rồi ngồi nhìn lại dung nhan hiện tại của vợ mình xem cô ấy đã thay đổi nhiều như thế nào. Nếu nhìn kĩ, có thể ngay cả nụ cười cũng đã khác. Là vì thời gian đã quá tàn nhẫn, hay là vì mình đối với vợ đã không đủ chia sẻ, yêu thương?