Chúng tôi đều là thanh niên thời đại mới, xác định yêu nhau thì sẵn sàng cho nhau mọi thứ, kể cả tình dục, miễn sao là tình dục an toàn. Và tôi phải thừa nhận trong chuyện này, bạn trai là một người có nhu cầu khá cao.
Yêu nhau, chúng tôi lựa chọn cùng nhau thẳng thắn đối mặt mọi vấn đề, không quanh co, không giấu giếm, cả những chuyện to tát như đầu tư làm ăn, cho đến những chuyện riêng tư tế nhị. Và tôi nhận thấy cả hai hòa hợp nhiều thứ, đó là lý do chúng tôi quyết định kết hôn vào đầu năm tới.
Một lần, sau chuyến công tác 5 ngày ở TPHCM ra, anh ghé phòng tôi, ăn cơm rồi ngủ lại. Có lẽ do mệt nên anh ngủ sớm, tôi nằm buồn nên lướt mạng đọc báo. Điện thoại của tôi hết pin, tôi liền lấy điện thoại của anh xem. Thế nhưng khi tôi vào google định tìm kiếm vài thông tin mình quan tâm thì trong mục tìm kiếm lại có dữ liệu “Gái gọi” chứng tỏ hai từ này đã được tìm kiếm trên điện thoại của anh.
Nghĩ vậy, lòng tôi bùng lửa giận. Tôi đập bạn trai dậy, dí điện thoại vào mặt anh, hỏi anh lên mạng tìm “gái gọi” là như thế nào?
Bạn trai tôi dù đang ngủ, nghe vậy liền phản biện nhanh như chớp: “Em cứ bình tĩnh, nghe anh nói đã. Đúng là cái này do anh lên mạng tìm, nhưng không phải tìm cho anh mà là cho sếp của anh. Em xem, anh yêu em nhiều như thế, cũng có thiếu thốn gì lắm đâu mà phải làm ba cái trò mèo đấy”.
Tuy thái độ của anh ấy không ấp úng hay nao núng lo sợ khi giải thích nhưng tôi vẫn không tin. Bởi bạn trai tôi là người có nhu cầu cao, mấy hôm vừa rồi anh lại đi công tác xa, rất có thể đã làm điều xằng bậy. Vả lại nói gì thì nói, việc dây dưa với “gái bán hoa” là việc quá kinh khủng, không chấp nhận được. Nếu sếp anh ta muốn, họ có thể tự tìm, sao phải nhờ đến anh ấy? Mà giả sử có tìm cho sếp, lẽ nào anh ấy không gọi cho mình “một vé” hay sao?
Càng nghĩ tôi càng không tin, càng nổi điên không chịu được. Nhưng bạn trai tôi thì một hai thề thốt không có làm gì có lỗi với tôi. Anh ấy còn thề độc rằng “Nếu anh nói sai, ra đường xe tông anh chết”. Vấn đề là anh ấy vẫn hay thề thốt kiểu như vậy, mà có đúng sự thật hay không tôi lại không có cách kiểm chứng.
Mấy hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều vì yêu nhau đã hơn một năm nhưng đến lúc này tôi lại không chắc mình có hiểu tường tận con người bạn trai hay không. Tính tôi cái gì cũng thích rõ ràng và quan niệm đã yêu thì phải chung thủy còn cái kiểu “ăn tạp” thì tôi không chấp nhận.
Tôi có thể coi như tin anh ấy mà bỏ qua một lần. Tôi chỉ sợ không chỉ một lần mà là sẽ có nhiều lần như thế. Bởi ông bà ta nói “ăn vụng quen mồm, ăn trộm quen tay”, biết đâu đó là tính cách của anh ấy rồi.
Tuy rất yêu bạn trai và nếu phải chia tay chắc tôi sẽ đau lòng nhưng niềm tin đã có chút lung lay khiến bản thân nhất thời bối rối. Thà là tôi không biết thì thôi, đằng này lòng hoài nghi rồi mà coi như không, sau này có chuyện gì tồi tệ xảy ra chắc tôi không tha thứ cho mình được. Tôi có nên “phòng bệnh hơn chữa bệnh” chấm dứt luôn cuộc tình này không? Chỉ vì vài chữ trên điện thoại mà tôi chia tay người yêu thì có nông nổi và vội vàng quá không?