Một chiều, mấy anh em rủ nhau ra bờ hồ uống bia. Nhân chuyện các ông chồng “vụng trộm” bị lộ khiến cộng đồng mạng xôn xao, một anh hỏi: “Tôi hỏi thật, trong các ông, có ông nào từng ăn “phở” rồi?”.
Thế là các ông bắt đầu kể về những lần trót “ăn phở”, suýt “ăn phở”, cũng có ông chỉ mới say nắng đã bị vợ giội cho một gáo nước lạnh tỉnh và tởn tới già.
Tới lượt tôi, tôi kể: “Em nói thật, trước đây, có một lần em rất thèm phở nhưng vì tiếc tiền nên em không dám. Sau này khi kinh tế khá hơn, mỗi lần thích là em ăn, thèm là em ăn!”. Tôi vừa dứt câu mấy ông liền lộ rõ vẻ mong chờ háo hức: Đấy, thằng đàn ông nào chả có những “khoảng tối”!
Tôi kể tiếp: “Mười lăm năm trước, khi đó em vừa cưới vợ ba năm, con trai đầu vừa tròn hai tuổi. Em khi đó là công nhân cơ khí của một nhà máy, vợ là cô giáo dạy mầm non. Cuộc sống nhiều thiếu thốn khó khăn nhưng vợ chồng thương nhau, hiểu nhau nên chưa bao giờ thấy nghèo làm mình quá khổ. Để tăng thêm thu nhập cho gia đình, ngày đi làm ở nhà máy, tối em tranh thủ chạy xe ôm. Hôm nào có vài người khách cũng có tiền mua cho con ít sữa.
Một đêm, em chở khách về muộn, trời mưa. Em tấp vào quán phở ven đường trú tạm. Trời đã khuya, bụng đói cồn cào. Lúc này em mới nhớ ra mình chưa ăn tối. Thực ra thì hôm nào chạy khách em cũng về ăn cơm rất muộn, nhưng hôm nay vì đứng ở ngay quán phở, mùi thơm tỏa ra mời gọi khiến bụng réo liên hồi.
Tiếng cô chủ quán ngọt ngào: “Anh vào đây mà ngồi cho đỡ lạnh, luôn tiện làm bát phở cho ấm bụng anh ơi, mưa gió ế ẩm quá”. Mưa mỗi lúc một to, nồi nước dùng vẫn tỏa ra một mùi hương quyến rũ mời gọi, dạ dày réo cồn cào. Em sờ tay vào túi, tay chạm những đồng bạc mới kiếm được tối nay, tâm lý đấu tranh dữ dội.
Nếu bây giờ vào ngồi trong kia, được ăn một bát phở nóng hổi thơm lừng thì tuyệt biết mấy. Nhưng nếu bây giờ mình ăn phở, bữa cháo con mình ngày mai sẽ không có thịt ngon. Vợ mình giờ này chắc vẫn chờ cơm mình như mọi khi.
Em do dự, chần chừ, trời vẫn đang mưa to. Nếu không ăn mà cứ đứng đây mãi nghe người ta mời thì ngại quá, rồi biết đâu mình lại xao lòng. Em quyết định dầm mưa chạy xe về.
Về nhà, con đã ngủ say, vợ đang thêm mấy món đồ cho một xưởng thủ công mỹ nghệ. Thấy chồng về, cô ấy xót xa: “Trong túi có tiền sao không mua áo mưa mà mặc hả anh, lỡ ốm ra đấy, tiền thuốc còn nhiều hơn. Anh cứ hay tính toán không đâu ý, có sức khỏe mới kiếm được tiền”.
Vừa nói, vợ vừa hâm nóng lại đồ ăn rồi dọn ra mâm. Cơm có cá biển kho mặn, có rau luộc và cà muối mà ngon biết chừng nào. Hai vợ chồng ngồi ăn, vừa ăn vừa hỏi han trò chuyện.
Lúc đó em nghĩ, nếu lúc nãy mình ăn phở, thì có phải giờ này vợ phải ngồi ăn cơm một mình không. Vợ vì thương mình, cũng nhịn đói đến tận khuya để chờ cơm. Nghĩ vậy, lại thấy mình không ăn phở là một quyết định đúng. Ngoài trời vẫn mưa nhưng lòng ấm áp vô cùng.
Sau này, khi em bỏ nhà máy ra buôn bán bên ngoài, cuộc sống khá dần lên. Một lần dẫn vợ con ra ngoài ăn phở, em có kể câu chuyện ngày xưa. Không hiểu sao vợ em lại nhìn em lườm một phát: Nói gì thì nói, ăn cơm vợ nấu thì không phải lăn tăn suy nghĩ hay áy náy gì cả đúng không anh?”.
Tôi kể xong cả hội phá lên cười. Rồi có bác cũng thú nhận, đúng là lỡ ăn “phở” một lần, lòng lúc nào cũng áy náy. Vừa cảm thấy có lỗi với vợ, vừa tự xấu hổ với bản thân. Rồi chứng kiến bao tấm gương tày liếp về những ông chồng phóng túng bên ngoài bị vợ phát hiện mà tan nát gia đình, nhiều khi cũng phập phồng lo sợ.
Tôi kể mẩu chuyện nhỏ của mình, chỉ là chuyện ăn phở đơn giản thôi, nhưng hiểu “ăn phở” theo nghĩa đen hay nghĩa bóng là tùy mọi người. Chuyện có thể chẳng có gì đáng nhớ, nhưng tôi vẫn nhớ chỉ để luôn nhắc nhở bản thân: Mình có thể không giàu có, không đẹp trai, không lãng mạn, mình có thể là một ông chồng đầy khuyết điểm, nhưng trước khi làm bất cứ việc gì cũng hãy nghĩ về vợ và con trước đã.
Chỉ cần vợ mình yêu mình, tôn trọng mình, tin tưởng mình thì mình nhất định phải xứng đáng với tất cả những thứ mình nhận được. Hạnh phúc của một người phụ nữ đôi khi chỉ là có một người chồng luôn để họ ở vị trí ưu tiên chứ không phải là một trong những lựa chọn.
Theo Dân trí