Ngày trước tôi rất thích mỗi buổi chiều giờ tan tầm. Hầu như ai sống ở Hà Nội cũng ghét giờ đó vì tắc đường, khói bụi, đông đúc. Nhưng riêng tôi lại thích chen chúc trong đám đông ấy, sau lưng mẹ, ngồi trên chiếc Honda kim vàng giọt lệ cổ lỗ sĩ.
Cả nhà đều bận nên chỉ có thời gian ấy là tôi được ở cạnh mẹ lâu nhất. Mùa hè nắng gắt mẹ sẽ trùm áo chống nắng cho tôi. Còn mùa đông thì mẹ quàng cho tôi chiếc khăn len cũ do bà ngoại đan tặng mẹ từ lâu lắm rồi. Tôi luôn cười rúc rích khi vừa được ôm vừa được ngửi mùi hoa hồng phảng phất trên quần áo mẹ.
2 mẹ con say sưa trò chuyện với nhau đủ thứ. Nào là trường lớp bạn bè, nào là con chó xinh yêu nhà hàng xóm. Nào là cơm tối ăn sườn hay vịt, rồi tại sao đám mây lại có màu đỏ hồng. Tôi cứ nói, mẹ cứ cười. Dù kẹt xe ngoài đường 1 tiếng thì chúng tôi cũng không thấy mệt.
Lên cấp 3 mẹ mới thôi không đưa đón tôi nữa. Nhà chuyển đến gần trường nên tôi toàn đi bộ. 2 mẹ con cũng ít trò chuyện hơn, chỉ hỏi han việc học của tôi trong bữa cơm tối. Mẹ làm bác sĩ nên rất bận, tôi cũng không hiểu sao mẹ có thể kiên nhẫn dành mỗi chiều đưa đón mình suốt bao năm. Rồi đêm khuya mẹ thức để vừa học vừa nghiên cứu, sáng lại dậy sớm nấu điểm tâm cho cả nhà.
Tôi luôn ước mình có thể thừa hưởng tính chăm chỉ của mẹ. Nhưng rất tiếc tôi sinh ra đã sở hữu cái nết giống mèo. Tôi lười biếng và ỷ lại đến mức cái gì cũng phải tay mẹ lo. Từ quần áo, soạn sách đến ăn uống. Đến cả bánh sinh nhật của tôi mẹ cũng tự làm, vì ngày bé tôi từng bị ngộ độc sau khi ăn bánh mốc.
Mỗi năm mẹ làm 1 kiểu bánh khác nhau, nhưng đều phết ít kem và luôn có nhân mứt trái cây theo sở thích của con gái. Tôi sẽ cắt ra đem tặng hàng xóm, biếu ông bà và nhấm nháp cùng nước cam. Ăn xong tôi sẽ háo hức ngồi bóc từng hộp quà. Bố mẹ luôn tặng cho tôi nhiều thứ trong cùng một hộp, bao nhiêu năm khám phá vẫn sung sướng như trẻ con.
Tôi rất hạnh phúc khi có mẹ ở bên như thế. Kể cả khi có bạn trai rồi tôi vẫn nhõng nhẽo đòi mẹ làm cái này cái kia giống hồi còn bé thơ. Thế nhưng tôi chưa bao giờ nói yêu mẹ, chỉ nghĩ trong lòng và thể hiện bằng những cái ôm thôi. Để rồi một ngày trời mưa tầm tã, tôi hối hận khóc đến xé lòng vì mẹ không bao giờ nghe được lời tôi nói nữa.
Gã tài xế say xỉn đã đâm thẳng vào mẹ khi bà đứng cầm ô đợi mở cổng cho bố con tôi về. Người phụ nữ tôi trân quý nhất đời đã mất ngay trước mắt. Hình ảnh đau xót ấy đã khiến tôi mơ ác mộng suốt 8 tháng không nguôi…
Tôi lao đầu vào công việc để quên đi nỗi đau vắng mẹ. Ngày nào cũng vùi đầu khiến bản thân kiệt sức, mệt đến nỗi chỉ đặt lưng xuống giường là nhắm mắt ngủ ngay. Nhưng khi mở mắt dậy, tôi nhận ra bánh mì trứng rán không tự dưng xuất hiện trong bếp. Quần áo không tự dưng giặt sạch rồi khô. Giày dép tôi quăng lung tung cũng không ngay ngắn trong tủ mỗi sáng nữa. Chỗ nào cũng ngập đầy hơi ấm của mẹ, bàn tay mẹ đã chăm sóc mọi thứ dù nhỏ nhất trong ngôi nhà này suốt hơn 20 năm qua…
Tôi cố gắng vực dậy bản thân đến nỗi quên luôn cả sinh nhật chính mình. Nó không còn là ngày tôi háo hức mong đợi nữa, nghĩ đến nó chỉ khiến tôi bật khóc nhớ mẹ. Nhiều bạn bè chị em nhắn tin chúc mừng tôi cũng không dám đọc. Rồi khi trở về nhà lúc 11h khuya, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy bố ngồi trong bếp.
– Chúc mừng sinh nhật con gái bố! 25 tuổi rồi con nhỉ?
Nụ cười bố ấm áp bên chiếc bánh vẹo vọ màu trắng tinh. Ngó vào bếp thấy nồi bát lung tung, bột, kem, hoa quả rớt mỗi nơi một ít, tôi tròn xoe mắt không dám tin là bố tự tay làm món bánh gato này.
– Bố xem YouTube để làm cái bánh này cho con ạ?
– Không. Bố mời một cô giáo đến nhà dạy từ chiều đấy. Lần đầu thử làm không quen lắm, chắc là cũng không ngon bằng mẹ, nhưng bố mong con sẽ thích. Thổi nến đi con.
Chẳng biết lý do nào khiến bố làm chuyện kì cục ấy. Cả đời ông chưa từng vào bếp nấu nướng, thế mà ông lại xắn tay học để tặng con gái món quà thật bất ngờ. Vừa xúc bánh ăn tôi vừa khóc. Chiếc bánh thứ 23…