Em trai chồng ở quê đã có vợ con nhưng chẳng chịu làm ăn, suốt ngày lông bông. Đã vậy, cứ dăm bữa nửa tháng lại gọi cho chồng tôi để xin tiền. Chồng thương em trai nên vẫn dấm dúi cho tiền, tôi biết nhưng làm lơ vì sợ mang tiếng chị dâu ích kỷ. Mà dẫu tôi có nói thì cũng không đạt kết quả gì ngoài chuyện cãi nhau, đành phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Mới đây, em chồng dẫn vợ con lên thành phố và đến nhà tôi ở nhờ. Chú ấy chỉ ở nhà trông con và để cho vợ đi làm. Ở nhà, nhưng em chồng chẳng mó tay vào việc gì, chỉ chờ dọn cơm lên là ngồi xuống ăn, ăn xong đứng dậy, chẳng bao giờ dọn chén hay lau bàn.
Nhà vợ chồng tôi ở là nhà thuê. Tôi có tiệm làm tóc, gội đầu nhỏ. Nhà đã chật, vậy mà cha con chú ấy cứ bày bừa lộn xộn, nhiều khi khách đến còn không có chỗ ngồi. Tôi vừa đầu tắt mặt tối làm việc, phải tranh thủ rảnh tí là chạy ra chợ mua đồ ăn, về nấu nướng phục vụ em chồng.
Căn nhà 40 mét vuông, vợ chồng tôi và hai đứa con ở trên lầu, còn tầng trệt để mở tiệm, bốn người đã thấy chật hẹp lắm rồi, giờ thêm hai vợ chồng và một đứa trẻ đến ở cùng, buộc con tôi phải ngủ chung với ba mẹ để nhường phòng. Tôi bức bối nhưng cũng chỉ dám nói khéo với chồng, bảo chú ấy ra ngoài thuê phòng ở. Nhưng chồng tôi không đồng ý và tái diễn cảnh mắng chửi, đập đồ, đòi đuổi tôi ra khỏi nhà.
Mới đây, cháu chồng tôi phá phách, đem đồ đạc của tôi ném lung tung, làm bẩn hết cả ghế, khách vào ngại chẳng ai dám ngồi, đã vậy thằng bé còn ngang nhiên lấy đồ của khách ném ra sàn. Tôi nói với em chồng thì chú ấy đùng đùng nổi giận, gọi điện về quê méc ba mẹ chồng.
Mẹ chồng ngay lập tức gọi điện mắng tôi sa sả, nào là keo kiệt, ích kỷ, nào là làm được vài đồng rồi xem thường gia đình chồng. Chị và em gái chồng cũng nhắn tin, gọi điện lên án tôi đủ điều.
Tôi nai lưng ra thuê nhà, cho gia đình em trai chồng đến ở, lại còn phục vụ cơm nước giặt giũ, vợ chồng họ chưa bao giờ mó tay vào việc nhà, cũng chẳng phụ giúp nổi một đồng nào, tôi phải chi tiêu dè sẻn khi nhà nuôi thêm 3 miệng ăn, vậy mà vẫn bị mang tiếng là ích kỷ.
Những ngày tôi bận rộn vừa lo làm vừa lo con cái, không đi chợ nấu cơm được thì chồng và gia đình em trai dẫn nhau ra ngoài ăn, bỏ mặc tôi tự xoay xở.
Gia đình chồng còn gọi cho chồng tôi, yêu cầu anh ly hôn, họ nói anh đừng sống với người đàn bà độc ác, ích kỷ như tôi. Chồng tôi cũng hùa theo, sau đó kiếm chuyện đánh đập, chửi mắng tôi thậm tệ, nói tôi có mỗi việc nấu nướng chăm sóc em trai anh cũng không xong.
Rồi vợ chồng em trai anh thỉnh thoảng lại ghen tuông, cãi vã, đánh nhau làm náo loạn hết cả nhà, tôi chẳng được yên tĩnh bao nhiêu.
Mấy hôm nay, đứa con lớn của tôi bệnh phải nhập viện, tôi đóng cửa tiệm, đưa theo cả đứa nhỏ vào viện cùng vì ở nhà không ai trông coi.
Chồng chỉ đưa cho tôi đúng 500 ngàn đồng rồi tuyệt nhiên không một lời hỏi han, quan tâm xem mẹ con tôi trong bệnh viện thế nào, có cần giúp đỡ gì.
Ngay cả khi người giao hàng đến giao quần áo, tã sữa cho con, chồng cũng không lấy mà gọi điện trách “đặt cho lắm vào”, bảo tôi tự về trả tiền.
Bực bội, tôi chỉ nói lại mấy câu thì chồng gầm lên, yêu cầu ly hôn. Tôi cũng chán lắm rồi, nhưng chỉ sợ ly hôn thì chồng sẽ làm khó, sẽ giành quyền nuôi con để dằn mặt tôi.
Thương con, dẫu đầu óc căng như dây đàn, tôi cũng đành nín nhịn mà chịu đựng.
Theo Phụ nữ TP.HCM