Đêm 30 Tết, pháo nổ ran trời đất. Ở thành phố, lệnh cấm pháo được thực hiện tương đối nghiêm. Nghe tiếng pháo nổ trong thành phố đã thấy lạ. Còn ở nông thôn thì lệnh cấm pháo chỉ được thực hiện gọi là. Cả làng đốt pháo, cả xã đốt pháo. Địa bàn nông thôn rộng, dân cư ở phân tán nên công an quản lý hơi khó. Vả lại cả làng đốt pháo, cả xã đốt pháo thì công an phạt ai, chẳng nhẽ phạt cả xã. Sợ pháo nhất là những con chó. Có câu: “Sợ như chó sợ pháo”. Người đốt pháo, chó chạy tán loạn. Có con chó đang nuôi 4 con, chạy ra đồng trốn pháo, 2 ngày sau mới về cho con bú.
Ảnh minh họa
Cỗ giao thừa được mẹ đặt lên bàn. Cả nhà chúc mừng nhau nhân năm mới và người lớn mừng tuổi cho trẻ con. Đang ngồi ăn cỗ giao thừa, bỗng Việt Hà nghe có tiếng một con chó nhỏ đang run sợ kêu phía ngoài cổng sắt. Việt Hà chạy ra, trông thấy một con chó còn rất nhỏ, hình như mới xa mẹ đang run cầm cập nép mình vào cổng sắt. Việt Hà mở cổng, ôm con chó vào lòng và vỗ về nó: “Em đừng sợ. Có chị đây rồi. Chị sẽ bảo vệ em”. Hình như hơi ấm và vòng tay ôm của Việt Hà đã làm con chó nhỏ bớt sợ. Nó không kêu rên nữa, mặc dù trái tim nó vẫn đập loạn lên và toàn thân nó vẫn run cầm cập.
Ông Ngô bố Việt Hà nói: “Con Việt Hà dở hơi. Đầu năm mới lại rước một con chó về nhà”. “Nó đến trước cửa nhà mình mà bố. Mèo đến nhà là khó, chó đến nhà là may. Con sẽ nuôi con chó này. Nó có 3 khoáy trên lưng, chứng tỏ nó là giống chó quý”. “Ba khoáy chứ mười khoáy thì nó cũng là con chó chứ có phải con rồng đâu. Vả lại mày không biết nó là con chó nhà ai thì nuôi mất công. Nay mai chủ của nó đến xin về thì mày hết nuôi”.
Mặc kệ, Việt Hà cứ nuôi con chó. Em đặt tên cho nó là Mic và hàng ngày chăm sóc nó rất cẩn thận. Trộn những đĩa cơm ngon nhất cho nó ăn và đi học về là bế nó, vuốt ve nó.
Mấy ngày sau Tết có bà Hợi ở đầu làng tìm đến nhà Việt Hà: “Bà nghe nói cháu đang nuôi con cún nhà bà. Nó sợ pháo chạy đi từ đêm 30, bà tìm mãi không thấy. Giờ thì bà thấy nó ở đây rồi, cháu cho bà xin lại”. “Bà ơi! Cháu rất yêu nó, đã đặt tên cho nó, giờ nó như em cháu rồi. Bà bán bao nhiêu cháu trả bấy nhiêu, nhưng bà đừng đem con Mic của cháu đi”.
(Còn nữa)