Chào chị, chị có thể giới thiệu về bản thân mình cho quý vị độc giả biết thêm về chị được không ạ?
Xin chào mọi người, mình tên là Băng Tâm, hiện tại mình đang sống và làm việc cho một công ty làm trong lĩnh vực Thương mại điện tử tại Bangkok Thái Lan. Tâm mong rằng thông qua cuộc trò chuyện này có thể nhắn nhủ với các bạn trẻ rằng, cho dù thế giới này đối xử với bạn như thế nào, xin hãy luôn đáp trả nó bằng sự lạc quan, hi vọng, hãy luôn nỗ lực và cố gắng với tuổi trẻ của mình. Bởi khi tất cả quá trình vất vả ấy đâm chồi, cảm giác trở thành dáng vẻ bạn mong muốn là một điều vô cùng hạnh phúc.
Được biết chị sinh ra trong một gia đình ở thế hệ cũ, không quan trọng chuyện con gái đi học, không biết chị đã phải đấu tranh như thế nào để tiếp tục việc đến trường của mình?
Thật ra mình đã bắt đầu việc buôn bán nhỏ lẻ của bản thân, và phụ giúp gia đình từ năm 5, 6 tuổi. Lúc đó kinh tế gia đình mình không tốt, cộng thêm quan niệm là con gái có học cũng sẽ không đi được xa, sau này cũng lấy chồng, đồng thời cũng không đặt niềm tin vào mình là sẽ học xuất chúng hay có học bổng gì cả. Nhưng lúc ấy, nhìn thấy bạn bè được tới lớp, mình thấy đi học rất vui, mình có bạn bè, thầy cô, mình được sống như hết thảy mọi đứa trẻ cùng trang lứa, nên mình quyết tâm đi học.
Lên cấp 2, mình học Tiếng Anh kém so với bạn bè và lâu dần Tiếng Anh trở thành môn khuyết điểm khiến mình không thể đạt được danh hiệu học sinh giỏi. Cô giáo chủ nhiệm lúc ấy của mình là cô Khánh đã kèm mình học thêm môn Anh Văn miễn phí, đó là một trong những giáo viên ươm mầm những bước đầu tiên thay đổi cuộc đời của Tâm. Bên cạnh đó mình cũng chủ động tự học Tiếng Anh qua sách vở, luyện đề thi và thường xuyên đến nhà sách để đọc sách “miễn phí”.
Khó khăn là vậy, không biết sự nỗ lực của chị đã giúp chị đạt được những thành tựu gì chưa ạ?
Tâm học khá tốt ở môn Ngữ Văn, và đã từng được chọn để thi Thành phố. Thế nhưng học tài thi phận, mình trượt các giải Ngữ văn cũng như các phần thưởng trong lớp chỉ với một khoảng cách nhỏ.
Đến năm cấp 3, mình đứng ở ranh giới phải ôn thi để được vào một trường công lập, như vậy học phí sẽ đỡ hơn phần nào. Mình đã chọn trường Nguyễn Thị Minh Khai làm đích đến. Nhiều người trong nhà và bạn bè bảo mình không có sức đậu đâu, thế nhưng những câu từ ấy như tiếp thêm sức mạnh cho mình, mình nỗ lực đậu vào trường với số điểm khá cao. Đồng thời được chọn vào lớp Chuyên khối B Toán Hóa Sinh và được chọn làm lớp phó học tập của lớp. Sau đó, vì vấn đề học phí, mình đã chuyển về trường Hùng Vương, thế nhưng đây vẫn là thành tựu khiến mình nhớ mãi.
Đã có lúc nào chị muốn từ bỏ việc học chưa, khi mà cuộc sống quá khó khăn?
Khi mình vừa 18 tuổi, ba mình đã mất vì đột quỵ. Đó là một cái Tết rất buồn với mình vì Ba mình mất vào tối 27 Tết. Lúc ấy, mình chán nản và đã bỏ học để đi làm. Thế nhưng sau đấy mình nhận ra rằng, nếu mình có kinh tế tốt mình đã có thể quyết định cho Ba mình một môi trường điều trị tốt hơn, hay chủ động tiếp cận với các phương thức điều trị tiên tiến hơn. Vậy nên, mình quyết định quay trở lại việc học và lựa chọn vào Ngành ngôn ngữ Anh tại Huflit.
Trong thời gian này, Tâm có đi làm ở thương hiệu mỹ phẩm The Body Shop, từ một nhân viên tư vấn, mình đã có được vị trí quản lý ở một chi nhánh. Gắn bó ở đây gần 4 năm, mình nhận ra rằng, cơ hội không bao giờ là không có, chỉ là mình có muốn đón nhận những cơ hội đó hay không mà thôi. Kinh tế là nỗi băn khoăn lớn nhất trong mỗi quyết định của mình, hầu như không nhận ra mình thật ra có đam mê điều gì không nữa. Vậy nên, mình quyết định theo đuổi cơ hội, dừng những mơ mộng viễn vong, và mang đam mê, nỗ lực đi cùng với mọi cơ hội mở ra cho mình tại thời điểm đó. Sự kén chọn sẽ khiến mình chết đói mất (cuời) !!!
Chị có thể chia sẻ một chút về cơ duyên của mình với Ngành TMĐT không ạ?
Mình có đọc được một câu nói như thế này: “Nếu bạn có tham vọng, và muốn trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, nhất định phải đến thành phố lớn. Nếu muốn trở thành một người khác biệt, cần có tham vọng đi đến những nơi lớn hơn như thế, để có thể thưởng thức cuộc sống khác biệt, quen nhiều người hơn, đi nhiều con đường hơn”
Vậy nên tại thời điểm đó, mình đã quyết định gom hết số tiền mình tích luỹ được để đi đến Trung Quốc. Thật ra mục đích chính là mình đi tìm hiểu thị trường để nhập hàng về buôn bán, nhưng nhận lại đó thật sự là một chuyến đi mở ra một thế giới quan hoàn toàn mới cho mình về thị trường Thương mại điện tử – mảng thị trường phát triển vượt bậc tại đây. Trong khi đó, thị trường Việt Nam vẫn còn đang trong giai đoạn chập chững bước đầu thay đổi tư duy người dùng về “bán hàng online” không phải chỉ là toàn bán hàng giả (fake).
Vậy nên, mình xin vào một công ty trong ngành. Cuộc sống với ngành Thương mại điện tử quả thực không hề dễ dàng một chút nào, trụ vững đã khó chứ đừng nói đến kiên trì và phát triển. Cụm từ 996 có lẽ mô tả chân thật nhất cuộc sống của mình tại thời điểm ấy: 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, cộng thêm 2 tiếng di chuyển đi về mỗi ngày.
Chị có thể chia sẻ một chút về công việc hiện tại của mình không?
Đến với công ty hiện tại, ở độ tuổi 33, mình được công ty tạo cơ hội qua Thái đào tạo và làm cho thị trường Thái Lan. Sau 8 tháng ở Thái, công ty quyết định mở chi nhánh ở Philippine, và mình được chọn là một người trong team dự án mở nền móng phát triển nhãn hàng của công ty ở đất nước này.
Xin cảm ơn chị Nguyễn Băng Tâm vì những chia sẻ ngày hôm nay. Và chúc cho sự nghiệp của chị Tâm sẽ ngày càng rực rỡ và thành công hơn nữa.
Kim Thuý