Wendy Lu, người Mỹ gốc Hoa và bạn trai Andrew cùng tổ chức buổi dã ngoại trong nhà sau một ngày dài làm việc. Họ trải một tấm chăn trên sàn và bày biện một số món ăn kèm rượu vang rồi cùng trò chuyện.
Đó là một khoảnh khắc vui vẻ ngọt ngào, cách duy trì tình yêu đơn giản của cặp đôi yêu nhau suốt 9 năm qua. “Nó đơn giản nhưng đầy yêu thương ngọt ngào. Chúng tôi đang kỷ niệm 9 năm ngày hẹn hò”, Wendy Lu cho biết.
Tình yêu chớm nở của đôi bạn chung trường
Theo Huffingtonpost , Wendy Lu và Andrew gặp nhau tại Đại học Bắc Carolina vào tháng 1/2012. Andrew là sinh viên năm thứ nhất chuyên ngành tiếng Anh và lịch sử, còn Wendy Lu là sinh viên năm thứ hai ngành báo chí và tâm lý học.
“Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rõ những ngày đầu tiên. Tôi yêu con người của chúng tôi khi đó. Tôi yêu cách chúng tôi yêu nhau, hỗ trợ nhau để tạo thành chúng tôi của hiện tại”, Wendy Lu chia sẻ.
Yêu xa
Chín năm yêu nhau, Wendy Lu và Andrew đã trải qua nhiều thử thách, khó khăn mà cả hai không bao giờ nghĩ tới. Một trong những thử thách nhất với cả hai là yêu xa.
Lần đầu tiên Wendy Lu và Andrew phải yêu xa là khi mới hẹn hò được khoảng một năm. Andrew đi London (Anh) để du học. Họ liên lạc với nhau bằng cách viết những bức thư dài 5.000 từ qua Facebook Messenger.
Sau đó, đến năm 2015, Andrew một lần nữa rời đất nước để đến Malaysia dạy tiếng Anh trong 1 năm. “Chỉ có một năm xa nhau nên chúng tôi nghĩ rằng sẽ không gặp nhiều khó khăn. Nhưng chúng tôi đã sai”, Wendy Lu nói.
Có nhiều việc xảy ra trong khoảng thời gian 1 năm cặp đôi xa nhau, có lúc tưởng như cả hai không thể kết nối với nhau. Wendy Lu chuyển từ Bắc Carolina đến thành phố New York để học cao học. Cô cảm thấy buồn, cô đơn hơn khi Andrew đã bỏ lỡ lễ tốt nghiệp, một đám cưới quan trọng của gia đình, cùng những sự kiện quan trọng khác.
Trong khi đó, Andrew sống một mình ở vùng đất mới. Anh nhớ nhà, nhớ bạn gái và có lần bị ốm nặng sút cân nhiều. Qua màn hình máy tính, Wendy Lu xót xa vì bạn trai quá gầy, ốm yếu. Cô không thể đến thăm anh vì phải đi học và sự chênh lệch múi giờ khiến họ gần như không thể sắp xếp thời gian trò chuyện thoải mái mỗi ngày.
“Chúng tôi đã xa nhau suốt năm đó. Những trải nghiệm đơn độc khi sống ở hai vùng địa lý riêng biệt, cách nhau nửa vòng thế giới, chúng tôi trở thành con người khác. Chúng tôi cảm thấy xa lạ. Chúng tôi dần bị mắc kẹt trong chính mối quan hệ này”, Wendy Lu nói.
Cách ly vì đại dịch
Khi đại dịch ập đến, gia đình Wendy Lu mắc bệnh, cô trải qua nhiều tháng cách ly với bố mẹ, chị gái và anh rể, cháu trai dưới một mái nhà. Trong khi đó, Andrew ôn luyện cho kỳ thi cuối kỳ, tốt nghiệp và chuẩn bị bước đi trên con đường sự nghiệp đã chọn.
Wendy Lu chia sẻ: “Tôi chỉ tập trung vào sức khỏe và hạnh phúc của gia đình mình. Không có gì khác quan trọng với tôi khi đó, thậm chí ngay cả bản thân đang cảm thấy rất lo lắng và trầm cảm. Tôi chỉ muốn chúng tôi sống sót”.
Nhưng chính khó khăn đã đẩy cả hai gần nhau hơn, họ quan tâm nhau nhiều hơn và chờ đợi thời gian để xoa dịu chữa lành cùng nhau.
Đại dịch vẫn chưa kết thúc, nhưng cả hai đang học cách sống từng ngày với tương lai bất định. Andrew và Wendy Lu cuối cùng lại sống cùng nhau trong căn hộ của mình, họ cảm thấy hạnh phúc và ổn định hơn.
Chờ đợi đám cưới
Trải qua 9 năm bên nhau với rất nhiều sự kiện, Wendy Lu cho rằng cả hai đã thấu hiểu và thương nhau nhiều hơn. Đấy là điều quan trọng để duy trì mối quan hệ đường dài.
“Anh ấy biết những khuyết điểm tồi tệ nhất của tôi, những bất an sâu sắc nhất của tôi, những sai lầm lớn nhất của tôi nhưng anh ấy vẫn chọn ở bên tôi mỗi ngày. Chúng tôi đã sống sót qua giai đoạn ảm đạm nhất trong mối quan hệ. Chúng tôi đã có những nỗi sợ hãi, sai lầm, thất bại và khủng hoảng bản thân nhưng may mắn chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả”, Wendy Lu chia sẻ.
Andrew và Wendy Lu đã ở bên nhau gần một thập kỷ, cả hai đã đính hôn nhưng chưa làm đám cưới và điều đó không khiến cả hai cảm thấy quá áp lực.
Họ cho rằng kết hôn không đồng nghĩa với việc thể hiện cam kết của cả hai với nhau vì Andrew và Wendy Lu đã làm điều đó trong 9 năm qua. “Đối với chúng tôi, kết hôn có nghĩa là kỷ niệm tất cả những gì chúng tôi đã trải qua và mọi thứ sắp tới. Điều quan trọng chúng tôi hiểu khi nào là thời điểm thích hợp”, Andrew cho biết.