Tôi vẫn đang cố hoàn thiện nốt những việc còn lại của ngày cuối năm. Người người qua lại nhốn nháo, hoa mận, hoa đào đã được trưng khắp nơi, tòa soạn ngập tràn hương vị Tết.
Hương vị này, năm nào ngày này cũng khiến người ta cảm thấy có chút bâng khuâng.
Mải nghĩ lan man, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình:
– Alo, tôi nghe.
– Chị ơi, em chào chị – tiếng một cô gái trẻ lanh lảnh đầu dây.
– Cả nhà em đang ở Hà Nội nè chị, em muốn đưa chồng con em qua cảm ơn chị bây giờ được không?
– Em là?
– Em là Khổng Thị An Nhiên.
– A – tôi reo lên, cái tên đặc biệt này nghe một lần là nhớ.
– Chào em, hai vợ chồng đang ở đâu tí chị thu xếp qua.
Khi tôi đến nơi chắc Nhiên đã đợi khá lâu nhưng cách em mừng rỡ chào tôi khiến tôi xúc động.
– Chị, đây là chồng em và con em ạ.
Tôi mỉm cười chào hỏi họ, tâm trí nhớ về một ngày cách đây khá lâu, cũng là một ngày gần cuối năm như thế này.
Ngày đó tôi đang phụ trách chuyên mục Diễn đàn gỡ rối tình yêu, gia đình, cuộc sống. Nhiên có gửi câu hỏi về chuyên mục để xin tư vấn. Chuyện là em rất yêu một người nhưng anh ấy đã từng ly hôn và hiện đang nuôi một cô con gái riêng.
– Em yêu anh ấy nhưng nghĩ đến việc cưới nhau về, vừa làm dâu, vừa làm mẹ của một đứa bé 5 tuổi em sợ em làm không được.
Tôi hỏi:
– Nếu bỏ qua hai mối lo đó, chỉ cưới mình anh ấy thôi thì em thấy anh ấy có ổn không?
– Dạ có chị. Anh ấy vô cùng tốt.
– Được, vậy để chị kể em nghe chuyện của chị, sau đó em tự quyết định cưới hay là không.
Tôi nhẹ nhàng kể cho em nghe, kể đến đâu hồi ức trong tôi sống lại đến đó, vừa nghẹn ngào vừa xúc động rưng rưng.
– Chị mất mẹ từ năm lên 4. Bố chị ở vậy đến khi chị lên 10 thì một ngày ông dẫn về nhà một người phụ nữ và nói:
– Đây là dì Mai, con làm hướng dẫn viên giới thiệu nhà mình cho dì nhé.
Với một đứa trẻ lên 10 có hoàn cảnh như chị, thường thì sẽ sớm già dặn và tinh ý. Chị cũng vậy, chị nhận ra ngay người phụ nữ này có khả năng sẽ là mẹ kế của mình. Cảm giác ngay lập tức bật ra giống như cách tự vệ bản thân.
Chị không thích có người mới trong nhà. Sáu năm nay chị và bố sống rất yên ổn, vui vẻ.
Hàng ngày chị đều tự nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, dọn dẹp, bố chị đâu cần phải có thêm một người chăm sóc. Chị cố tình tỏ ra xa cách với người phụ nữ ấy, mặc dù cô ấy không hề đáng ghét chút nào. Nhưng dù chị phản đối thì bố vẫn cưới dì Mai.
Mặc kệ chị ương bướng, dì luôn luôn dịu dàng chăm sóc con chồng. Nghĩ lại thấy phản ứng của một đứa trẻ con thật là ngớ ngẩn. Trời mưa, nhưng chỉ cần dì nhắc: “Con mặc áo mưa vào cho đỡ ướt”. Thì chị sẽ lập tức đội đầu trần đi học.
Dì hỏi:
– Có muốn dì tết tóc thành 2 bím cho xinh không? Thì ngay lập tức chị tự lấy kéo cắt phăng tóc mình đi, thái độ kiểu “tốt nhất đừng có liên quan gì tới tôi”.
Nhưng thời gian luôn tạo ra giá trị của nó. Càng lớn chị càng nhìn nhận mọi việc bằng con mắt khách quan, tư duy nhận thức không còn là đứa trẻ con ích kỷ nữa. Rõ ràng người phụ nữ này không đáng phải chịu sự ghét bỏ như vậy. Dì chưa bao giờ to tiếng với ai.
Ngay cả khi chị phản ứng nóng nảy vô lý, dì cũng chỉ nhìn chị bằng đôi mắt ngấn buồn. Chị còn theo dõi xem dì có về mách bố những lỗi lầm của chị không. Nhưng không, dì chưa bao giờ làm thế. Ngày cầm trên tay chiếc áo rách ở phần dưới cánh tay được dì âm thầm khâu lại, chị khóc.
Chị thấy mình thật trẻ con, vô lý. Ngày giỗ mẹ chị, dì Mai làm cơm thắp hương. Thấy chị ôm ảnh mẹ ngồi trước ban thờ, dì sợ chị phản ứng chỉ dám ngồi cách xa, dì bảo:
– Con nhớ mẹ thì cứ khóc đi. Nhưng dì tin mẹ con ở trên thiên đàng lúc nào cũng dõi theo con, hẳn chị ấy vui lắm vì con học giỏi, lại xinh đẹp như thế.
Chị òa khóc nức nở. Cũng không rõ mình khóc vì cái gì. Nhớ mẹ, tủi thân, hay là hối hận, xấu hổ với dì. Lúc đó dì Mai mới dám lại gần, ôm chị vỗ về. Chị đứng yên cho dì ôm, run run gọi:
– Mẹ ơi.
Từ ngày đó tính cách chị dịu dần. Chị gần gũi dì hơn. Những ngày đầu dì có em bé phải nằm cữ, mọi việc trong nhà chị giành làm hết, còn phụ dì chăm em. Ngày chị đi học đại học, người chị nhớ nhất, thèm nói chuyện nhất chính là dì. Rồi chị lấy chồng, sinh con, một tay dì cáng đáng. Cho nên em ạ, chỉ cần có tình yêu chân thành, chị tin là không ai từ chối được yêu thương.
…. Tôi vẫn nhớ, ngày đó khi tôi kể xong câu chuyện của mình, Nhiên ngồi trầm ngâm rất lâu, mắt ngấn lệ vì xúc động. Tầm nửa năm sau tôi có nhận được thiệp cưới của em nhưng vì bận đi công tác tôi chỉ gọi điện và gửi quà mừng.
Thời gian cuốn tôi đi, cho đến hôm nay gặp lại Nhiên xinh xắn trong bộ đồ bầu, nụ cười tươi rói, má hồng lên vì lạnh, tôi biết em đang hạnh phúc. Chúng tôi đưa mắt nhìn theo cô bé đang nhảy lò cò trên vỉa hè, bất giác thấy cuộc sống này sao mà quá sức đáng yêu. Chiếc áo phao đỏ của cô bé cứ như cục bông ấm áp, lăn lăn trong ráng chiều cuối đông thật đẹp.
Lúc chia tay, tôi ôm em thì thầm:
– Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã hạnh phúc.
Trong lòng tôi Tết thật sự đã đến rồi.