Người vợ ngoại hình khá xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng, buôn bán tự do.
Hàng xóm gần, mỗi dịp lễ tết hay nhà có việc gì, nếu anh hàng xóm ở nhà, tôi thường sẽ mời anh ấy sang uống vài chén rượu góp vui.
Ngược lại, anh ấy đối với mọi người cũng thân tình cởi mở. Anh tâm sự vì đặc thù công việc nên anh hay phải đi xa, sắp tới cũng tính tìm việc khác để gần vợ gần con chứ đi hoài như thế cũng không ổn. Mỗi lần như thế anh đều có lời nhờ vợ chồng tôi, rằng ở nhà nếu vợ con anh có khó khăn gì, mong được vợ chồng tôi giúp đỡ.
Cô vợ thật ra rất ít giao du, mỗi khi đi làm về thường đóng kín cổng. Thỉnh thoảng trong nhà có gì hỏng hóc mà cô ấy không tự làm được, cũng không thể đợi chồng về như cháy bóng đèn, bếp ga bị rò rỉ… cô ấy có sang nhờ tôi xem giúp. Lần nào thấy tôi sang giúp đỡ hàng xóm, vợ tôi cũng đều không vui. Thậm chí có vài lần còn tỏ ra khó chịu.
Nhiều lần tôi bảo vợ: Trong nhà nhiều việc cần bàn tay đàn ông, nhà người ta chồng không có nhà, mình hàng xóm láng giềng, giúp được cái gì thì giúp, sao em cứ phải tỏ ra khó khăn như thế. Nhưng vợ tôi không hiểu sao vẫn có ác cảm với cô hàng xóm, dù cô ấy chả có gì đáng để vợ tôi phải có thành kiến cả.
Rồi vài hôm trước, nhà tôi vừa xong bữa cơm tối thì nghe phía ngoài cổng có tiếng ồn ào. Tôi ra xem có việc gì, thấy ba người đàn bà đang chửi rủa ầm ĩ trước nhà hàng xóm. Một người trung tuổi nắm lấy mái tóc dài của cô hàng xóm mà giật, một người lao vào đánh đập, còn một người cầm điện thoại đứng quay. Hóa ra là cô hàng xóm bị người ta tìm đến tận nhà đánh ghen.
Theo như lời mấy người kia kể thì cô hàng xóm cặp bồ với chồng một chị trong nhóm này. Chồng chị ta là giám đốc một doanh nghiệp đầu mối, là nơi cung cấp hàng cho đại lý của cô hàng xóm. Hai người họ cặp kè khá lâu rồi nhưng mãi đến giờ chị vợ mới thuê người thu thập được bằng chứng.
Chuyện càng lúc càng ồn ào, người kéo ra xem mỗi lúc một đông. Chẳng đặng đừng tôi đành phải chạy ra can ngăn, cố tìm cách cho cô hàng xóm chạy được vào nhà rồi chốt cửa lại. Tôi bảo họ: “Nếu các chị cứ ở đây gây rối, tôi sẽ báo cơ quan chức năng”. Họ chửi bới một lúc rồi mới ra về.
Đám đông tản mát dần, tôi bước vào nhà thì vợ tôi lao ra chì chiết: “Em biết ngay mà, nhìn cô ta là em biết chẳng phải hạng đàn bà tử tế gì. Đàn bà chồng đi vắng mà hễ rời nhà là lượt là váy vóc phấn son thì chỉ có đi mồi chài thiên hạ”.
Tôi bảo vợ: “Chuyện riêng của người ta, họ làm họ chịu, động chạm gì đến em đâu mà em tỏ ra cay cú thế”.
Như chỉ chờ có thể, vợ tôi liền nhảy dựng lên: “Còn anh nữa đấy, nay sang giúp thay bóng đèn, mai xem hộ vòi nước bị tắc, thế nó có trả ơn cho anh được lần nào chưa mà nay bênh vực nó chằm chặp thế. Đàn bà chồng đi vắng ngoại tình thật không biết xấu hổ, vậy mà có người còn bênh được. Anh mà để tôi biết được điều gì thì chỉ có nước chui đầu xuống đất mà sám hối”.
Và thế là từ hôm ấy, không ngày nào vợ tôi không mỉa mai bóng gió chuyện cô hàng xóm bị đánh ghen. Rồi nhắc lại chuyện tôi tìm cách giải cứu cô ấy như cảnh sát giải cứu con tin trong phim hành động. Vợ tôi còn suy diễn ra rằng cô hàng xóm có tình ý với tôi, chứ hàng xóm bao nhiêu người, cớ sao hỏng hóc gì cũng chỉ nhờ mỗi mình tôi giúp.
Vợ tôi nói nhiều đến nỗi tôi phát cáu lên:
– Em có thôi đi không. Chồng em có muốn cũng chưa đến lượt người ta để ý.
– À, hóa ra là anh cũng thích nó, cũng tơ tưởng nó, chẳng qua chưa lọt vào tầm mắt nó thôi chứ gì. Anh mà có cơ hội thì cũng lăn vào rồi chứ gì. Tôi biết mà, đâu phải tự nhiên mà anh tốt với người ta thế, là có ý đồ cả. Người ta trẻ trung xinh đẹp phơi phới thế cơ mà. Chồng người ta đi vắng suốt ngày, đêm dài cô quạnh thế cơ mà. Nó bị đánh ghen chắc anh đau lòng lắm.
Tôi nói thật, tôi là kiểu đàn ông cực kỳ ghét thói vũ phu. Tôi luôn nghĩ rằng, dù có thể nào, là chồng cũng không nên đánh vợ. Nhưng mấy hôm nay tôi đã kìm chế lắm để không vả cho vợ tôi vài cái.
Ai đời, cô hàng xóm ngoại tình mà vợ tôi làm như người ta ngoại tình với tôi vậy. Tôi không biết cứ tình hình này tôi còn chịu được bao lâu.