“Ông chồng sướng nhất mặt đất”
Đó là câu nói đầy ngọt ngào mà mẹ tôi dành tặng bố tôi suốt 3 thập kỷ. Điện thoại mẹ lưu số bố là “Vitamin C”, còn bố thì lưu mẹ là “Vợ bé nhỏ”. Tôi 28 tuổi ế chỏng chơ, thật sự quá ghen tị với tình yêu bỏng cháy của cặp đôi U60 trong chính căn nhà mình!
Mẹ luôn bảo bố sướng và bố cũng đồng tình với chuyện đó một cách rất thỏa mãn. Mẹ tôi chiều bố vô cùng, cái gì cũng chồng là nhất. Hồi bố chưa về hưu thì sáng nào mẹ cũng dậy nấu điểm tâm xong là lượt phẳng phiu quần áo treo lên chờ bố mặc. Chiều bố về nhà cửa đã tinh tươm, cơm tối sắp sẵn. Tối rảnh ông bà đèo nhau đi hẹn hò lượn quanh Hà Nội, bỏ lại đứa con gái đương tuổi xuân xanh lúc nào cũng sấp mặt đi học đi làm. Cuối tuần cả nhà quây quần ăn uống, đốt bếp nướng thịt ngoài sân hoặc rủ hàng xóm qua hát karaoke.
30 năm chung sống với nhau chả mấy khi thấy ông bà cãi cọ. Giận dỗi nhau thì như cơm bữa, nhưng dỗ qua lại mấy câu là đâu lại vào đó. Cái sướng nhất của bố chính là được tự do, có vợ con nhưng không ai quản cả. Mẹ tôi đặc biệt không giữ tiền của bố, ở thế hệ của họ thì đó là tư tưởng vô cùng tiến bộ. Song họ vẫn lập quỹ chung để chia sẻ tài chính trong gia đình, và bố thường chủ động đưa mẹ một khoản tùy ý để bà tiêu xài.
Cuộc sống của 3 người chúng tôi trong ngôi nhà ấy nói chung là hạnh phúc. Hàng xóm xung quanh ngưỡng mộ, bản thân tôi cũng rất thần tượng nhị vị thân sinh. Giữ hôn nhân êm đềm suốt mấy chục năm như thế đâu phải dễ! Biết bao nhiêu cám dỗ vây quanh, bố tôi lại là người đàn ông thành đạt khiến phụ nữ bên ngoài mơ ước. Bí quyết giữ lửa của bố mẹ tôi chỉ có một nguyên tắc đơn giản: Họ không hề ngủ chung giường với nhau!
Vâng, mọi người không đọc nhầm đâu. Bố mẹ tôi bắt đầu ngủ riêng từ bao giờ chẳng nhớ, nhưng có lẽ cũng hơn chục năm rồi. Tại bố hay thức khuya làm việc nên tôi không biết ông đã dọn lại phòng đọc sách từ lâu, kê thêm cái giường đơn và biến nó thành thế giới riêng. Tôi chỉ phát hiện ra điều bất thường trong nhà vào một hôm mẹ ốm. Bố bảo tôi trông mẹ, tôi bỗng thấy giường mẹ chỉ có một chiếc gối.
– Ơ sao bố mẹ có mỗi một cái gối thế ạ, hay bố mang đi ngủ ngoài sofa hả mẹ?
– Không, mẹ ngủ một mình mà.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cả bố và mẹ đều cư xử rất bình thường, ngày nào cũng nói cười vui vẻ. Không có biến cố gì xảy ra, gần đây họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Ấy thế mà vợ chồng lại ngủ riêng? Tôi bỗng chột dạ nghĩ đến chuyện kinh khủng: Hay là bố hoặc mẹ ngoại tình?
Tôi theo dõi thêm vài hôm nữa, đúng là họ ngủ mỗi người một nơi… Ăn tối xong bố mẹ sẽ cùng nhau xem phim, ra công viên gần nhà đi dạo. Sau đó họ về nhà, bố hôn trán mẹ như thói quen, đắp chăn cho bà rồi ra khỏi phòng ngủ. Tôi toàn đi chơi về muộn hoặc ở rịt trên gác nằm ôm điện thoại nên chẳng hề hay biết.
Tại sao bố mẹ yêu nhau nhưng không hề ngủ chung?
Tôi đã lao đến hỏi mẹ câu đó sau chuỗi ngày mất ngủ. Lòng tôi như lửa đốt, thấp thỏm lo âu, sợ rằng bố mẹ giấu tôi chuyện gì đó ghê gớm. Họ sợ tôi tổn thương hay sao? Gia đình tôi vốn luôn rất tình cảm, bất kể điều gì cũng sẵn sàng chia sẻ với nhau. Vậy cớ gì bố mẹ lại không ngủ chung giường?…
Mẹ vẫn bình thản nấu phở sáng, cười phá lên khi thấy khuôn mặt nhăn nhó nóng nảy của tôi.
– Con đang nghĩ gì vậy?
– Bố mẹ bất hòa với nhau phải không, tại sao lại giấu con?
– Không hề, bố mẹ vẫn như hồi mới yêu.
– Thôi mẹ cứ nói thẳng cho con biết lý do 2 người ngủ riêng đi, con bức bối khó chịu cả tuần nay rồi. Con không thích suy diễn đâu. Ban ngày thì bố mẹ ôm nhau đi ăn đi chơi vui vẻ xong tối lại như người xa lạ. Làm gì có vợ chồng nào cư xử kỳ quặc thế, trừ khi có vấn đề.
– Chả vấn đề gì cả. Tại bố mẹ không thể giải quyết được chuyện điều hòa thân nhiệt của cả 2 nên tách ra thôi.
– Là sao mẹ, con chưa hiểu? Điều hòa thân nhiệt?
– À, bố con cái gì cũng hoàn hảo, chỉ có tật ngủ là cực xấu. Trời nóng thì đòi quấn chăn bông, trời lạnh thì ông ấy thích bật quạt. Mẹ kêu thì ông ấy trình bày nhiều quá đau đầu, thôi cứ ngủ riêng cho nó đỡ sứt mẻ. Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, con lớn bằng này rồi, còn gì mà thân mật nữa đâu. Mẹ thấy cũng chả có gì nghiêm trọng, ngủ riêng mẹ lại thấy khỏe hơn, đêm đỡ bị tỉnh nửa chừng vì ông ấy hay lọ mọ. Già rồi cần nghỉ ngơi giữ sức con ạ, không có gì phải băn khoăn đâu!
Cuối cùng cũng trút được hòn đá nặng. Tôi thở phào, nhưng vẫn thấy gờn gợn. Hóa ra câu chuyện chỉ xuất phát từ tranh cãi nhảm nhí thế thôi ư? Yêu nhau thắm thiết nhưng không chung chăn gối. Định nghĩa “bạn đời” của bố mẹ tôi lạ thật!