Sau 3 năm hôn nhân, cả hai đã dành dụm đủ tiền mua một căn nhà, cùng trải qua những tháng ngày yêu thương nhỏ bé ở đó.
Cuộc sống thật yên bình và ấm áp. Lấy chồng yêu thương mình nên Mây và mẹ chồng cũng không xảy ra mâu thuẫn. Cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tai nạn ập đến bất ngờ chấm dứt những tháng ngày tươi đẹp. Mây đang đi công tác thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ chồng. Qua điện thoại, bà khóc nức nở nói rằng Thịnh vừa chết đuối do không may rơi xuống hồ trong chuyến đi chơi với bạn bè.
Nhận tin sét đánh, Mây muốn lập tức trở về nhà nhưng không đặt được vé vì vậy cô phải chờ bay vào ngày hôm sau. Tối muộn khi cô về đến nhà, chồng đã được hỏa táng, chỉ còn là một bình tro lạnh lẽo.
Cái chết của chồng giáng một đòn nặng nề vào Mây. Cô ở suốt trong nhà không ra ngoài. Nhìn căn phòng quen thuộc, cô nhớ giọng nói, nụ cười của chồng. Mẹ chồng ghé qua thường xuyên, động viên cô ra ngoài, vượt qua nỗi đau từng chút một và bắt đầu lại cuộc sống.
Một tháng sau khi chồng ra đi, Mây đột nhiên thấy trong người không khỏe. Cô bị ngất xỉu ở công ty, được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện. Bác sĩ cho biết cô đã có thai. Vì chán nản kéo dài không chịu ăn uống, lại làm việc quá sức nên cô mới ngất xỉu như vậy.
Ngày trước vợ chồng cô luôn mong ngóng có con, bởi lấy nhau đã lâu mà một mụn con họ vẫn chưa được ông trời ban tặng. Giờ em bé đến vào thời điểm này, chẳng phải quá trớ trêu sao. Mây không biết nên buồn hay vui. Cô nhấc máy gọi cho mẹ chồng, nói với bà về cái thai. Bà vui mừng xen lẫn buồn tủi trong giọng nói. Bà nhắc cô chú ý nghỉ ngơi, bổ sung nhiều dinh dưỡng, đi lại phải cẩn thận, giữ an toàn.
Nói chuyện xong với mẹ chồng, Mây thẫn thờ ngồi trên ghế, nghĩ về tương lai của mình và đứa trẻ. Đang định đứng lên đi nấu bữa tối thì cô nhận ra mình chưa tắt máy. Lạ là điện thoại vẫn đang đếm giờ cuộc gọi, nghĩa là mẹ chồng cũng quên dập máy. Ghé điện thoại vào tai định chào mẹ chồng rồi ngắt cuộc gọi, Mây thảng thốt khi nghe giọng nói rất quen thuộc, trầm ấm vọng ra từ bên kia, rõ ràng là giọng của chồng mình.
Cô nghe mẹ chồng nói: “Anh đối xử với con bé như vậy có công bằng không. Giờ con bé còn có thai rồi, sao không nói thẳng với nó…”. Thịnh ngắt lời mẹ: “Con không có nhiều tiền tiết kiệm, nếu Mây biết con bị ung thư, cô ấy sẽ cố hết sức cứu con, gia đình sẽ lâm vào khốn khó”.
– “Nếu không có thai, con bé còn có cơ hội lấy chồng khác. Nếu sinh ra đứa trẻ này, nó sẽ rất vất vả, lỡ dở. Mẹ cũng không thể bảo con bé phá thai”, mẹ chồng Mây nói.
– “Dù cô ấy lựa chọn thế nào con cũng không trách cô ấy, cô ấy có quyền sống cho riêng mình”…
Mây không muốn nghe nữa. Tức giận xen lẫn đau khổ, cô không cách nào thở nổi. Cô cần phải chạy ngay đến nhà mẹ chồng. Cho dù sau này chồng có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, bây giờ biết anh ấy đang như vậy, cô không thể bỏ mặc. Dù ngắn ngủi, cô vẫn muốn đi chung đoạn đường cuối cùng với chồng mình.
Chia tay sinh tử mới là điều buồn nhất. Điều chúng ta sợ hãi không phải là người thân yêu sẽ rời xa chúng ta, mà là âm dương cách biệt, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Giống như Mây và Thịnh, dù rất yêu nhau nhưng phải chia tay vì tử bệnh, không bao giờ gặp lại nhau là cực hình đối với những trái tim yêu.
Nhiều khi chúng ta yêu theo cách mà chúng ta nghĩ là tốt cho đối phương, nhưng không biết rằng cách yêu đó chưa chắc là điều đối phương mong muốn. Thịnh muốn tự quyết định số phận của vợ, lừa dối cô ấy để cô ấy không phải khổ sở nuôi chồng bệnh, nhưng Mây rõ ràng không cần ân huệ ấy. Là một người vợ, cô chỉ muốn ở bên chồng khi anh ốm.
Tình yêu cũng phải tìm đúng cách. Đừng áp đặt nhau bằng tình yêu mình tự cho là đúng. Vạn vật vô thường, hãy yêu thương nhau hết lòng khi chúng ta còn có thể. Như vậy đến ngày chia xa vĩnh viễn chẳng gặp lại được nhau, ta không có gì phải hối tiếc.