Tôi rời quê đến học tập và làm việc tại Hà Nội đã gần 5 năm. Vì khoảng cách xa và tính chất công việc bận rộn, mỗi năm tôi có khá ít thời gian về thăm nhà. Đợt rồi tiện xin nghỉ chỗ làm cũ, tôi quyết định về nhà nghỉ ngơi hẳn một tháng.
Sáng hôm trước, nhân lúc ăn cơm không có mẹ, bố bảo: “Hôm nay sinh nhật mẹ đấy, bố thấy Zalo thông báo. Chiều hai anh em đặt bánh đi, bí mật nhé”. Sợ tôi quên, đến chiều, ông còn nhắn tin nhắc nhở.
Năm nay, mẹ cũng đã bước qua “đầu 5” nhưng tôi biết mẹ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, phần vì bận rộn công việc, phần vì ở quê, các cụ chẳng quan trọng chuyện sinh nhật, kỷ niệm.
Tôi biết bản thân cũng một phần có lỗi khi cứ để bản thân bị cuốn vào nhịp sống ở thành phố mà quên mất điều này. Khoảng thời gian này mọi năm, tôi không đi học thì cũng bận làm. Vì vậy năm nay, có lẽ bố cũng muốn nhân lúc tôi ở nhà mà tụ tập chúc mừng mẹ một bữa.
Thế rồi, tối hôm đó, tiệc sinh nhật đầu tiên của mẹ đã diễn ra. Ngoài bánh anh em tôi đặt, bố tự tay vào bếp chuẩn bị những món bà xã yêu thích. Ông còn ngại ngùng cầm tay mẹ, cùng nhau cắt bánh.
Mẹ thì vui khỏi nói. Thấy chiếc bánh gato ghi tên mình, cả nhà quây quần đông đủ ăn uống, bà cười nhiều lắm dù cứ luôn miệng bảo mấy bố con “vẽ chuyện”.
Cũng từ bữa tiệc sinh nhật ấy, tôi nhận ra bản thân đã vô tâm với bố mẹ như thế nào. Tôi tự bao biện với bản thân rằng chỉ cần mình chăm chỉ kiếm tiền là bố mẹ sẽ vui mà quên mất rằng thứ hai người cần nhất đôi khi chỉ là bữa cơm đạm bạc đầy đủ các thành viên quây quần.
Tôi biết có những bạn trẻ như tôi, nhớ nhà giữa cuộc sống xô bồ nơi đất khách, nhớ khung cảnh sum họp gia đình cùng mâm cơm mẹ nấu. Hãy nhớ rằng khi ấy, chính gia đình ở nhà cũng đang rất nhớ mọi người, mong những đứa con đi xa trở về. Vì vậy, hãy tranh thủ khi người thân còn khỏe mạnh mà trở về đoàn viên, cùng nhau tạo những kỷ niệm đẹp thay vì sau này nhìn lại chỉ biết hối tiếc.
(Nguyễn Minh Hưng, Lào Cai)