Nhưng chị ấy hiền lành, siêng năng và nhẫn nại. Vợ chồng họ có hai cô con gái rất khôn ngoan và hiểu chuyện, chăm học, chăm làm.
Người chồng thỉnh thoảng vẫn sang nhà tôi đánh với chồng tôi dăm ba ván cờ. Tiện những lúc vui, anh ta cũng hay nói đùa, tính tình hài hước. Một lần chồng tôi nửa đùa nửa thật: “Tôi hỏi thật ông nhé. Hồi xưa ông mê vợ ông điểm gì?”.
Anh ta nghe xong, cười phá lên: “Thôi, ông đừng vòng vo tam quốc nữa, ý ông muốn hỏi sao tôi lại lấy một người xấu thế chứ gì?”. Nói rồi cả hai cùng cười.
Nhìn cái điệu cười thoải mái của anh ta thật như một con người khác, trái ngược hoàn toàn với những khi anh ta say rượu lè nhè cáu bẳn.
Khu tôi ở, ai cũng nói họ là “một đôi đũa lệch”, còn đoán già đoán non chắc anh chồng bị “úp sọt” chứ chị vợ ngoài hiền lành ít nói ra, nhìn qua không biết mê ở điểm gì.
Một buổi chiều, chị có bát canh ngon mang sang nhà tôi biếu hàng xóm lấy thảo. Tôi hỏi mấy bữa nay không thấy chồng chị đâu, chị bảo anh về quê cúng giỗ ông nội. Rồi chị kể vì sao chị và các cháu không về.
Hai anh chị vốn ở cùng làng. Hồi cấp ba, hai người học trường huyện nên thường xuyên đi về cùng nhau. Chị học giỏi, hiền lành nhưng bề ngoài hơi khó coi nên ít bạn. Nhiều gã trai vô tâm vô tính còn trêu chọc móc mỉa chị, đại khái gọi chị là Thị Nở, cố mà tìm cho được Chí Phèo mà ghép đôi.
Anh thấy bạn bị “cà khịa”, nổi máu anh hùng muốn bảo vệ. Từ đó, anh đề nghị đưa đón chị sớm tối đi về. Lúc đầu bạn bè còn xì xầm, sau này họ mặc định hai người là một đôi, không còn để tâm đến nữa.
Tình cảm là thứ được nuôi dưỡng dần từng ngày từng ngày mà lớn lên. Anh thương chị thật lòng, thứ tình yêu không liên quan đến vẻ bề ngoài. Khi một người đã quá hiểu một người, quá hiểu tính cách và tâm tính của nhau, vẻ ngoài chẳng còn quan trọng nữa. Chị đối với anh, không chỉ có tình yêu, còn có cả sự biết ơn nữa.
Vì nhiều lý do, tình yêu của hai người không được gia đình anh chấp nhận. Thuyết phục gia đình không được, anh chị cùng nhau đi nơi khác lập nghiệp, đăng kí kết hôn rồi ở với nhau. Anh không bỏ gia đình, cũng không bỏ chị. Bố mẹ anh không chấp nhận cuộc hôn nhân này nên mỗi lần nhà có việc anh không đưa chị về. Anh không muốn chị phải nhận những thái độ không hay, sẽ tổn thương hay tủi hổ.
“Thỉnh thoảng anh có say rượu là vì anh ấy buồn đấy. Em biết không, bố mẹ anh ấy bảo lúc nào chị đẻ được con trai thì họ sẽ nhận dâu nhận cháu. Em thấy đấy, chị sinh hai cô con gái, nhưng chồng chị nhất quyết không cho đẻ nữa. Anh không muốn chị khổ. Chị không trách giận bố mẹ chồng, chỉ thương chồng thôi”, chị nói, ánh mắt xen lẫn buồn thương.
Tôi bảo ở đời không có ai được hết mọi thứ. Tạo hóa không cho chị nhan sắc, lấy chồng không được gia đình chồng đón nhận, cũng chưa từng được khoác áo cô dâu như mọi cô gái từng mộng mơ. Nhưng bù lại, cuộc đời đã ban tặng chị một người đàn ông tuyệt vời. Nơi nào có tình yêu, nơi đó cuộc sống sẽ nở hoa, chắc chắn là như thế.
Chúng ta xuất hiện trong cuộc đời này, gặp gỡ không ít người. Có những người mang lại cho chúng ta hạnh phúc, cũng có người xuất hiện chỉ đem lại cho ta những đớn đau. Tình yêu, niềm tin, đối với một số người chỉ là món quà xa xỉ khi người ta yêu nhau đó rồi lừa dối nhau, vừa mới cùng nhau tha thiết nồng nàn đã lại quay lưng ấp ôm kẻ khác.
Có nhiều gia đình vỏ bọc bên ngoài hoàn hảo nhưng bên trong nứt vỡ khó hàn. Có những người miệng nói những lời ngọt ngào nhưng tâm tưởng đã sẵn tơ vương người khác. Những người chồng bị dối lừa, những người vợ bị phản bội, những đứa trẻ có nguy cơ sống cảnh chia lìa. Những mái ấm gia đình, bỗng một ngày trở thành “mái lạnh” với những trách hận giày vò lẫn nhau.
Tôi tin bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có cho mình một tấm chân tình giống như chị hàng xóm của tôi. Một người đàn ông yêu mình chỉ vì bản chất con người mình, yêu mình mà dám san bằng tất cả mọi trở ngại. Vì yêu mà thương, vì yêu mà chấp nhận mọi thứ.
Tôi tin bất cứ người đàn ông nào ngoài danh vọng cũng tha thiết một gia đình ấm êm, một người vợ thảo hiền, một mái nhà không giản đơn chỉ là che mưa che nắng.
Và những đứa trẻ, còn gì tuyệt vời hơn được sống trong một gia đình cha mẹ yêu thương nhau, sẵn sàng cùng nhau sẻ chia và thấu hiểu. Những đứa trẻ sống trong gia đình hạnh phúc ắt hẳn sẽ luôn là người hạnh phúc và tự tin trong cuộc đời.
Tôi luôn nói với chồng tôi: Nhìn vào ngôi nhà đối diện, một ông chồng thỉnh thoảng rượu say, một người vợ nhan sắc dưới trung bình và hai cô con gái, hẳn nhiều người sẽ nghĩ họ chẳng hạnh phúc đâu. Nhưng hạnh phúc là thứ người ngoài không nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có bản thân mỗi người tự cảm nhận. Có người nhìn tưởng hoàn hảo lắm mà nội tâm có những góc khuất khó lường. Có người nhìn sẽ cảm thấy muốn cảm thông nhưng thực chất họ lại đang sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chúng ta, dù ở đâu, dù làm gì, dù giàu hay nghèo, dù cuộc sống đủ đầy hay vất vả thiếu thốn ra sao, chỉ cần có một nơi để về gọi là nhà, chỉ cần có những người thật lòng bên cạnh thương yêu, niềm vui được nhân lên, nỗi buồn được san sẻ, thì ngoại hình nào có ý nghĩa gì đâu, bởi thứ họ cho ta là hạnh phúc.
Lê Giang