Điều cuối cùng tôi có thể dành cho chồng cũ chính là một lời cám ơn vì anh ấy đã nhường cho tôi nuôi con. Bởi, với một người đàn ông ngoại tình, tôi không dám chắc, trong tương lai anh ta vẫn là một người bố tốt.
Con gái ngước đôi mắt ngây thơ nhìn tôi hỏi: “Mẹ, giờ chúng ta sẽ đi đâu?”.
“Tất nhiên là về nhà ông bà ngoại rồi con yêu”, trả lời con xong, tự nhiên nước mắt tôi trào ra không ngăn nổi.
Tôi nhớ lại sáu năm trước, khi tôi đưa anh về nhà, bố mẹ tôi không hề ủng hộ. Bố tôi nói: “Con và cậu ấy không phù hợp”. Còn mẹ tôi thì lại nói rằng anh ấy giàu có, vẻ bề ngoài đẹp trai. Đàn ông đẹp trai lại có tiền chắc chắn là rất dễ đa tình, dễ sinh tật. Tất nhiên những lý do của bố mẹ không đủ sức nặng để làm lung lay tình yêu của tôi.
Tôi về làm dâu nhà hào môn, nhưng những ngày vui thật sự vô cùng ngắn ngủi. Tôi phải từ bỏ công việc mình yêu thích để hỗ trợ cho sự nghiệp của chồng. Trong gia đình chồng, việc của tôi chính là lắng nghe và làm theo, vì tôi mới chân ướt chân ráo về, mọi công việc của nhà chồng đều bỡ ngỡ.
Tôi sinh con đầu lòng là con gái. Dù không ai nói ra nhưng nỗi thất vọng lộ rõ trong mắt bố mẹ chồng. Còn chồng tôi nửa đùa nửa thật rằng: “Bố mẹ yên tâm, vợ chồng con sẽ sinh khi nào ông bà có cháu đích tôn nối dõi mới thôi”.
Tôi chẳng để tâm đến thái độ hay lời nói của chồng và bố mẹ chồng, tự nhủ riêng chuyện sinh con, tôi nhất định có chính kiến riêng của mình.
Rồi tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình, với hai cô gái cùng một lúc. Tôi hy vọng chồng tôi biết sai mà dừng lại, cũng hy vọng bố mẹ chồng có thể khuyên nhủ đôi câu. Nhưng mẹ chồng tôi lại nói: “Đàn ông mà con, trêu hoa ghẹo bướm là bình thường, con chỉ cần biết, phụ nữ bên ngoài thực ra chỉ là hoa dại ven đường, không ai có thể thay thế vị trí của con”.
Tôi biết, cả cuộc đời mẹ chồng đã không ít lần ngậm đắng nuốt cay vì chồng trăng hoa. Nhưng giới hạn chịu đựng của mỗi người mỗi khác. Tôi không sợ ai cướp mất vị trí của tôi, ngược lại, tôi sẽ tự thay đổi vị trí của mình.
Cả bố mẹ chồng, cả chồng tôi đều ngạc nhiên khi tôi đề nghị ly hôn. Bởi có lẽ họ nghĩ, với gia cảnh này, nhiều người muốn vào không được, tôi lại chủ động ra đi. Mà chồng tôi có tệ bạc vũ phu gì với tôi đâu, chỉ là anh vui chơi chút bên ngoài. Với họ, điều đó chẳng có gì là quá to tát. Anh không hề biết rằng, thứ anh lấy mất của tôi không chỉ là tình yêu, còn là niềm tin và sự tôn trọng.
Bố mẹ tôi tất nhiên rất buồn khi nghe tin tôi sẽ ly hôn. Khi tôi nói ra điều ấy, bố mẹ ngồi im lặng thật lâu. Cuối cùng bố bảo: “Kết hôn cũng là do con chọn, ly hôn cũng là do con chọn, bố mẹ không can thiệp chuyện này, cũng chẳng có lời nào để khuyên con. Hôn nhân như một tấm chăn, con nằm trong ấy ấm lạnh thế nào chỉ con là hiểu rõ. Nhưng nếu ly hôn, con nhất định phải giành quyền nuôi con. Con gái rất cần có mẹ”.
Bố mẹ tôi, tôi hiểu, khi họ không khuyên tôi nên tiếp tục gắn bó, nghĩa là họ đồng tình với việc tôi quyết định ly hôn.
Nhưng tôi biết, hôn nhân tôi tan vỡ, tôi đau một, bố mẹ đau hai. Với bất cứ ông bố bà mẹ nào, hạnh phúc của con cũng chính là hạnh phúc của mình. Giờ thấy con gái dắt con trở về thế này hẳn là bố mẹ buồn lòng lắm. Trên đường về tôi đã mường tượng ra cảnh bố mẹ tôi ủ rũ đón con, tự nhiên nghĩ không biết mình quyết định trở về nhà là sai hay đúng. Đúng ra tôi nên tìm thuê một căn nhà hơn là phiền bố mẹ như thế này. Thôi thì cứ ở tạm nhà bố mẹ ít bữa rồi tính sau.
Khi hai mẹ con vừa đến cổng đã thấy trong nhà vọng ra tiếng nhạc vui tươi, có tiếng cười người lớn, tiếng nói trẻ con như thể nhà đang có khách. Trong phòng khách, một bình hoa hồng to được cắm rất tỉ mỉ trưng trên bàn, mùi thức ăn trong bếp tỏa ra thơm nức. Rồi sau đó là tiếng cháu trai reo to: “Mẹ ơi, dì và em về rồi!”. Bố mẹ và chị gái ra đón mẹ con tôi, mặt mày rạng rỡ.
Bố ôm con gái tôi vào lòng, rồi nói với tôi: “Chào mừng con trở về nhà”. Chị gái tôi thì xoắn xuýt: “Từ nay mẹ không phải lo con gái mình bị người ta bắt nạt nữa nhé”. Rồi chị nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng: “Mọi chuyện đã qua cứ coi như một trang nháp trong cuộc đời, dở quá thì xé bỏ đi, viết lại trang khác, nhé!”.
Anh rể tôi từ trong bếp bưng lên một mâm cơm, nhìn qua toàn những món tôi thích. Tôi cười mà nước mắt rưng rưng: “Trời ơi, con có cảm giác như là mọi người đang mở tiệc ăn mừng vì con bỏ chồng ấy”.
Mẹ ôm lấy tôi, vòng tay nhẹ nhàng ấm áp: “Đừng khóc con gái. Nói mừng cũng không sai, bỏ đi một người đàn ông tệ bạc có gì đâu mà tiếc, mà buồn”.