Ly hôn rồi vợ cũ vẫn đòi “bồi thường tuổi xuân”, tôi đồng ý nhưng trả lại cô ấy thứ còn đắt giá hơn cả tiền

Xem bài viết

Kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm mà lòng tôi buồn, trống rỗng vô cùng. Tôi như mất tất cả và cảm thấy có lỗi với con gái vì không cho con một gia đình hạnh phúc. Vợ chồng tôi trước đây từng rất hạnh phúc, thương nhau. Tôi luôn yêu chiều, tôn trọng vợ. Thế nhưng từ ngày vợ đổi chỗ làm cô ấy khác hẳn. Ăn diện, thờ ơ với chồng và luôn cáu gắt. Từ đó chúng tôi thường xuyên cãi vã dẫn đến kết cục ly hôn.

Sau ly hôn, tôi nuôi con, không cần vợ chu cấp. Tôi chỉ cần vợ thi thoảng về chơi, thăm con là được. Cô ấy đồng ý, cả hai chia tay không có tranh chấp gì nên được tòa xử rất nhanh. Tôi là người chủ động viết đơn, vợ ký liền. Sự đồng thuận ấy khiến người ta đau lòng, nhưng cả hai đã không còn tiếng nói chung, vợ thấy mệt mỏi với căn nhà này nên tôi sẽ giải thoát cho cô ấy.

Bố con tôi dọn về ở với ông bà nội, căn nhà cũ chúng tôi đang tìm người mua. Chúng tôi sẽ bán rồi chia đôi tài sản vì trước đây cũng là tiền của hai vợ chồng góp vào. Tôi muốn mọi thứ rõ ràng, vợ ra đi cũng không hậm hực điều gì. Với tôi, có con là đủ.

Thế nhưng sau 2 tuần chia tay, vợ quay lại và đòi tôi “bồi thường tuổi xuân” cho cô ấy bằng một khoản kha khá. Tôi không hiểu vì lý do gì mà vợ muốn số tiền đó, tôi chỉ thấy nực cười nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thay vì đưa ngay 100 triệu, tôi hẹn cô ấy cuối tuần ở quán cafe để con gái không phải chứng kiến cảnh này và vợ đồng ý.

Ly hôn rồi vợ cũ vẫn đòi

Cuối tuần, tôi gặp vợ cũ . Ngồi nhìn vợ có vẻ hạnh phúc, thoải mái sau chia tay tôi cười nhạt đưa cho cô ấy chiếc hộp nhỏ. Vợ tưởng tiền nên mở ra xem ngay. Thứ bên trong khiến cô ấy tái mặt, sững sờ. Không có một đồng tiền nào trong đó cả, ngược lại là những bức ảnh có ghi chú thời gian địa điểm rõ ràng cô ấy tình tứ bên người khác từ lúc còn là vợ tôi. Tôi đã biết cô ấy ngoại tình trước khi ly hôn 3 tháng, nhưng tôi im lặng. Phần vì giữ thể diện cho vợ, phần vì cho vợ cơ hội sửa sai nhưng cô ấy không làm, tôi đành phải ly hôn.

Chưa để vợ thanh minh điều gì, tôi bảo cô ấy nhìn sang bên đường, nhà nghỉ đối diện quán cafe tôi và vợ cũ đang ngồi. Hình ảnh người đàn ông vợ thương đang ôm eo cô gái khác đi ra từ nhà nghỉ khiến cô ấy tức giận vô cùng. Vợ định lao ra đánh ghen làm ầm, nhưng tôi cản cô ấy lại rồi bảo: “Em phản bội bố con anh để đi theo người đàn ông kia, sẵn sàng ly hôn. Nhưng em cũng chỉ là người qua đường mà thôi. Ngoài em ra anh ta vẫn qua lại với những người khác. Em không phải là duy nhất” .

Vợ uất ức mà không thể làm gì, còn tôi thì cười nhạt trước nỗi đau bị phản bội của em. Đây là cái giá cô ấy phải trả, cho sự tham lam về tình cảm lẫn vật chất. Rời đi, vợ cũ níu tay tôi xin lỗi, mong cho cô ấy có cơ hội quay lại, sửa chữa những lỗi lầm của mình nhưng tôi gạt tay ra và bảo: “Con gái sẽ rất buồn khi có người mẹ như em. Im lặng là cách tốt nhất anh làm cho em rồi” .

Mặc kệ vợ, tôi về nhà với con gái mà vừa giận vừa thương cô ấy. Giá như cô ấy không thay lòng, không phản bội bố con tôi thì có lẽ sẽ khác. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật nhu nhược khi để vợ cắm sừng, coi thường như thế. Nhưng tôi sợ chuyện vỡ lở, người khổ, tổn thương tâm lý nhất lại là con tôi mà thôi.

(vinh…@gmai.com)

Theo Vietnamnet