Thật hạnh phúc vì con trai khôi ngô, sáng dạ, học rất giỏi. Từ bé đến lớn, con luôn là một học sinh xuất sắc. Trong khi học đại học, con đã nỗ lực để giành học bổng du học nước ngoài. Nó đi du học, đi làm, yêu một cô gái Việt Nam cũng đi học bên đó. Rồi hai đứa về nước lập nghiệp, tổ chức đám cưới.
Tôi vốn luôn nghĩ nhà chỉ có một đứa con, khi nó lấy vợ, chúng nó sẽ ở chung với chúng tôi, rồi sinh con cho ông bà già bồng bế. Thế nhưng vừa cưới xong, con trai tôi đã nói rằng chúng sẽ ra ở riêng.
Tôi bàn bạc thế nào nó cũng không chịu. Nó nói “vợ chồng con còn trẻ, cần sự thoải mái riêng tư. Vả lại hai đứa đều bận, giờ giấc sinh hoạt không nề nếp, ở chung sẽ không tiện cho bố mẹ. Hơn nữa vợ con cô ấy cũng không thích sống chung với bố mẹ chồng. Chúng con sẽ thuê một căn hộ ở gần nhà bố mẹ để có thể dễ dàng qua lại thăm nom”.
Nếu như hồi nó còn nhỏ, tôi không đồng ý chuyện gì thì nó sẽ nghe theo. Nhưng giờ tôi không nói được nó nữa. Nó nghe vợ nó hơn.
Nói là làm, cưới hôm trước thì hôm sau con trai tôi về dọn hết đồ của nó chuyển đi. Tôi nhìn mà rơi nước mắt. Tưởng con lấy vợ, nhà sẽ có thêm người, ai ngờ lại mất người, hai ông bà già chỉ còn biết nhìn nhau.
Ông nhà tôi thì không buồn, còn bảo tôi: “Chúng nó nói đúng đấy, chúng nó còn trẻ không hợp với nếp sống nếp nghĩ của người già, có khi ở riêng cả hai bên đều thoải mái. Chúng nó ở gần có mấy phút đi bộ, bà muốn gặp con lúc nào chẳng được”. Nói thì nói vậy, có bà mẹ nào lại muốn ở xa con.
Một ngày cuối tuần tôi đến thăm nhà vợ chồng con trai, vừa bước vào đã thấy khó chịu. Căn hộ không quá rộng nhưng mọi thứ không được sắp xếp ngăn nắp. Căn bếp lộn xộn, đồ đạc để khắp nơi. Vừa nhìn tôi đã đánh giá con dâu không biết sắp xếp mọi thứ trong nhà.
Nói thì con trai bảo vợ chồng nó bận lắm, nhà đôi khi chỉ là nơi để ngủ thôi. Có khi vài ngày không dùng tới bếp. Tôi bảo con trai cắt thêm cho tôi một chiếc chìa khóa, thỉnh thoảng tôi sẽ sang dọn dẹp thu xếp cho gọn gàng sạch sẽ.
Từ đó, hai ngày một lần, cứ sáng sớm tôi liền đi chợ mua thức ăn, rau củ rồi xách đến nhà con trai. Tôi dọn dẹp từ trong ra ngoài, từ bếp đến phòng ngủ, sơ chế thức ăn cất vào tủ lạnh, viết giấy dặn con dâu đặt trên bàn. Mọi thứ đâu vào đó rồi tôi mới về nhà. Nhưng vài ngày sau quay lại đã thấy hiện trạng trở về như cũ.
Một chiều, con trai gọi điện bảo tôi nấu cơm tối cho nó vì vợ nó đi công tác vài ngày mới về. Trong bữa ăn, nó bảo “từ nay mẹ không cần mỗi ngày sang nhà con dọn dẹp nữa. Mẹ già rồi, nên nghỉ ngơi nhiều đi, vợ chồng con tự biết lo liệu”.
Nghe con nói tôi chỉ muốn mắng cho một trận, hỏi nó rằng nhìn cái nhà của con thế mà con không khó chịu à. Giờ vợ chồng son mà nhà cửa còn không gọn gàng được, sau này có con nhỏ thì còn lôi thôi bừa bộn thế nào nữa.
Tôi nói một thôi một hồi, cuối cùng nó thú nhận: “Thật ra thì vợ con không thích mẹ sang dọn dẹp nhà cửa như thế đâu. Cô ấy nói cô ấy muốn sống riêng vì thích riêng tư. Nhưng từ khi cưới, cứ vài ngày mẹ lại đến, sắp xếp lại mọi thứ theo ý của mẹ. Mẹ còn sắp từng cái quần lót, áo lót của cô ấy. Rồi sau đó viết giấy dặn nọ kia. Cô ấy thấy không thoải mái”.
Có bà mẹ chồng nào mà khổ như tôi không. Nếu không vì thương con, nếu không vì con trai tôi ở đó thì tôi cần gì phải tốn sức tốn công tốn tiền để chăm lo cho chúng nó chứ. Là con dâu thời nay suy nghĩ nó lạ thế hay là du học bên Tây về thì nó thế? Tôi vốn không ưa cũng không ghét con dâu, nhưng nghe những lời của con trai xong tôi cảm thấy rất giận, định bụng hôm nào nó về phải nói chuyện với con dâu một bữa cho nó hiểu đạo lý.
Giận thì giận nhưng hôm sau tôi vẫn đi chợ, vẫn lại sang nhà con để dọn dẹp cho chúng nó. Nhưng lần này tôi mở khóa mãi không được, nhìn kĩ mới thấy ổ khóa đã thay mới rồi.
Tôi gọi điện cho con trai hỏi sao thay ổ khóa mới mà không nói với mẹ. Nó bảo: “Vợ con mới thay tối hôm qua, con chưa kịp nói với mẹ. Thôi mẹ về đi nhé, về nghỉ ngơi đi. Chúng con lớn rồi, sắp làm bố làm mẹ đến nơi rồi, cứ để bọn con tự lo cuộc sống của mình. Mẹ cứ lo cho từng chút như thế thì bao giờ chúng con mới trưởng thành được”.
Tôi đứng trước cửa nhà con trai, hai tay xách túi nhỏ túi to, nước mắt chợt trào ra. Làm mẹ khó thế sao, giờ đến lo cho con mình cũng không được, còn bị trách nữa. Tôi khóc suốt quãng đường về, vừa thương con mình, vừa giận con dâu, đúng là chẳng biết điều gì cả.
Ông xã tôi sau khi nghe tôi kể thì lại cười: “Chỉ sợ nó muốn mình giúp mà mình không giúp. Chứ nó không cần thì lại tốt quá, bà càng khỏe thân. Bà xem, bà đã vất vả vì con bao nhiêu năm rồi. Giờ bà đã gần bảy mươi rồi, mỗi ngày đều lếch thếch đi chợ, rồi dọn dẹp nhà cửa cho chúng nó, bà nghĩ chúng nó không cảm thấy áy náy mà dễ chịu hay sao. Bà định lo cho con mình cả đời à? Nó không chỉ là con trai bà, nó đã làm chồng, còn sắp làm cha, sẽ là trụ cột gia đình. Bà đừng lo cái ăn cái ngủ cho nó nữa. Từ mai, bà xem, bà muốn đi chơi ở đâu, có nơi nào chúng ta chưa từng đến, tôi với bà sẽ lên lịch đi. Chúng ta già rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Giờ chỉ có tôi mới cần bà chăm sóc thôi. Bà lo cho tôi là đủ rồi”.
Nghe chồng nói, dù đang buồn lòng tôi vẫn không thể không cười. Có lẽ chồng tôi nói đúng. Bọn trẻ đã lớn, còn chúng tôi thì đã già. Mỗi người đều có những niềm vui và nỗi lo lắng khác nhau. Không ai có thể giúp ai, chỉ mỗi người mới biết cách sắp xếp cuộc sống của chính mình.