Tôi ngồi trong quán cà phê, không gian quán buổi chiều khá vắng lặng. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng khiến tâm hồn tôi như treo ngược về quá khứ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ chiều, tin nhắn của vợ vừa gửi tới bảo nếu về không quá muộn cô ấy sẽ chờ cơm.
Tôi nhắn lại: “Anh về hơi muộn, em và các con ăn cơm trước đi” rồi vội tắt máy, bởi nhận ra ở cửa ra vào đã xuất hiện một bóng hình tuy lâu không gặp nhưng vẫn quen thuộc.
– Xin lỗi anh, để anh chờ lâu.
– Không sao, với em anh đợi cũng quen rồi.
Nàng mỉm cười liếc xéo tôi một cái, chắc cũng nhớ ra hồi còn yêu nhau, nàng luôn là chuyên gia đến muộn trong những cuộc hẹn hò.
Đã nhiều năm rồi, kể từ buổi hẹn cuối nàng rơi nước mắt từ biệt tôi để lấy chồng theo sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi đã từng trách nàng sao nỡ dễ dàng buông tay đến thế, nhưng rồi cuối cùng chỉ hận mình vì quá nghèo mà không thể giữ người con gái mà mình yêu.
Nhiều năm qua, dù tôi đã kết hôn, có một người vợ không ngại khó, không ngại khổ đồng hành, có hai đứa con ngoan thông minh, thì trong vài thời điểm nào đó, khi nhớ lại mối tình xưa, lòng vẫn dâng lên nỗi hối tiếc. Có lẽ vì thế, khi một người bạn cũ nói rằng nàng đang có mặt ở thành phố, tôi đã cố gắng tìm cách xin số điện thoại để hẹn gặp.
Ấn tượng đầu tiên sau nhiều năm không gặp chính là nàng hầu như không có gì thay đổi, có chăng là mái tóc dài ngày xưa nay cắt ngắn hơn và vài nếp nhăn không thể dùng phấn son che giấu nơi khóe mắt.
Nàng hỏi cuộc sống của tôi như thế nào, công danh sự nghiệp ra sao. Nàng tò mò vợ tôi làm gì, có xinh không, vì sao tôi lại lấy cô ấy. Tôi lần lượt trả lời, không quên nói rằng, ngày đó sau khi chia tay em tôi đã mất một thời gian dài lao đao vì thương nhớ.
– Thú thật, em chưa từng quên anh.
Câu nói của nàng khiến tôi bất ngờ, tim bất giác đập liên hồi lỗi nhịp.
– Chồng em, ngoài nhiều tiền ra thì chả có ưu điểm gì cả. Anh ta không chiều chuộng em như anh, không tâm lý chu đáo như anh, cũng chẳng nhường nhịn em như anh. Anh ta luôn nói phụ nữ thì phải như thế này thế nọ. Anh ta muốn em chăm mẹ chồng khi bà ốm, muốn em phải tự chuẩn bị bữa sáng cho các con… Thời này là thời đại nào rồi, tại sao lại để mình cực khổ trong khi có thể giải quyết những việc đó bằng tiền?
Sau khi ca cẩm một thôi một hồi, hết chê chồng, chê bố mẹ chồng, chê cả tông ti họ hàng nhà chồng rồi than phiền về việc phụ nữ khổ sở vì phải bó buộc trách nhiệm chồng con, nàng chép miệng:
– Vợ anh đúng là một phụ nữ may mắn.
– Thật ra không phải vợ anh may mắn, anh may mắn vì lấy được cô ấy thì đúng hơn.
– Đấy, đấy, anh còn hơn chồng em chỗ đấy nữa. Anh ta luôn cho rằng cưới em là bất hạnh của anh ấy. Em thì sao? Chả phải anh từng đau khổ không lấy được em, còn anh ta thì lại nói lời phũ phàng như vậy.
Trước khi gặp nàng, tôi nghĩ chúng tôi chắc sẽ có nhiều chuyện để nói lắm. Nhưng rồi cả buổi tôi chỉ biết ngồi nghe nàng than vãn, kêu ca bản thân mình bất hạnh. Nàng quả thật không giống người con gái tôi si mê ngày xưa, càng không giống người mà bao năm nay tôi vẫn hình dung mong nhớ.
Ngoài đường, những cột đèn cao áp đã sáng trưng, tôi rời cuộc gặp, lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng trống rỗng. Bao nhiêu năm nay, tôi sống với vợ, cuộc sống tuy êm ấm bình lặng nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về người xưa. Tôi luôn nghĩ rằng nếu cuộc đời tôi có nàng thì mọi thứ viên mãn quá. Nhưng tôi lại không nghĩ rằng, nếu xưa tôi lấy nàng thì cuộc đời tôi có thể đã khác, có thể không được như bây giờ.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Lúc đầu tôi giận mình, vô duyên vô cớ muốn gặp lại nàng để rồi bao ấn tượng đẹp xinh sụp đổ hết. Nhưng rồi lại nghĩ có khi thế lại may, vì nhờ gặp lại nàng, tôi thật lòng đã tỉnh hẳn cơn mê, hết vấn vương, hết mơ hết mộng.
Thật may tôi không phải là chồng nàng, nếu không có khi giờ này, sau chục năm sống chung, trong con mắt nàng tôi cũng chỉ là một ông chồng tồi tệ. Làm gì có ông chồng nào hoàn hảo được như nàng muốn. Làm gì có bà vợ nào không muốn bỏ tâm bỏ sức vun vén chăm lo gia đình mà có được tổ ấm hạnh phúc.
Tôi chợt nhớ về một vài buổi theo anh bạn đi câu cá cuối tuần, một lần thấy cần câu giật mạnh, anh ta kéo cần rất nhanh nhưng kéo tới bờ thì cũng vừa kịp lúc con cá giãy được ra bơi mất. Và dù không nhìn rõ con cá ấy to nhỏ ra sao, anh ấy vẫn luôn tiếc rẻ rằng anh ấy đã bị sổng mất con cá to nhất, dù thành quả cuối cùng anh ấy đã câu được vài con cá không hề nhỏ.
Chúng ta hình như luôn thế, luôn muốn những thứ chúng ta không có được, luôn nhớ về những người chúng ta không có được. Nhưng lại quên mất rằng người đáng trân trọng nhất không phải là người đã rời đi mà chính là người đã đến, đã ở bên và cùng ta đi qua những nốt trầm nốt thăng của cuộc đời này.