Tôi rất hay gặp phải những chuyện buồn, từ vặt vãnh đến to to, nhưng chẳng bao giờ nghĩ có thể tâm sự được với ai. Bố tôi đã mất, anh trai đi làm, mẹ bận rộn với cửa hàng buôn bán nhỏ, hai đứa bạn thân thì đứa đi làm, đứa bận học.
Nhiều khi buồn lắm, tôi cũng chỉ biết uống chút bia rồi lại nức nở khóc một mình.
Hôm trước ra trông hàng với mẹ, tôi suy nghĩ linh tinh vài thứ rồi lại rơm rớm nước mắt. Mẹ đang kiểm hàng nhưng cũng ngó thấy rồi nhìn thẳng vào tôi, hỏi: “Con khóc đấy à?”.
Tôi giả vờ nói là do buồn ngủ rồi ngáp thôi, nhưng mẹ vẫn hỏi đi hỏi lại mấy lần rồi dặn nếu có chuyện gì thì hãy nói chứ không được giấu mẹ. Nhưng lần nào bị bắt gặp như vậy, tôi cũng đánh trống lảng hoặc nói dối mẹ. Tôi không muốn vì mấy chuyện không đâu của mình làm mẹ để tâm thêm, mẹ đủ bận rộn với chuyện cơm áo gạo tiền rồi.
Tuy nhiên, mẹ cũng tinh ý lắm, lần nào thấy tôi ủ rũ cũng để ý và hỏi tôi có đang ổn không, có gặp phải chuyện gì cần hỗ trợ.
Trong mắt mọi người, mẹ tôi có thể không hoàn hảo, mẹ không quá giỏi giang, cũng không giàu có nhưng mẹ luôn cố gắng cho tôi những điều tốt nhất trong khả năng. Mẹ cũng chưa bao giờ tạo áp lực hay bắt ép tôi về bất cứ chuyện gì.
Với tôi, mẹ là nhà, là người hoàn hảo và tuyệt vời nhất, là người mỗi khi tôi buồn sẽ nhanh chóng ở bên, mang theo sự quan tâm và câu hỏi: “Con có ổn không?”.
(Vy, Hà Nội)