“Anh cho em tiền sắm sửa đồ tết nhé. Dạo này anh bận không đưa em đi sắm sửa được”, tin nhắn viết. Tôi đọc xong cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Tôi và anh qua lại đã gần hai năm. Hai năm quá ngắn cho một đời người nhưng không ngắn so với tuổi thanh xuân có thì. Tôi biết anh đã vợ con đề huề và đến với anh hoàn toàn tự nguyện. Nhưng có ai yêu mà lại không nghĩ về một tương lai bền vững. Tôi luôn nghĩ tôi có thể chờ đợi.
Anh chưa từng nói sẽ bỏ vợ, cũng chưa từng nói không còn yêu vợ. Anh chẳng hứa hẹn với tôi điều gì ở tương lai cả. Anh chỉ không tiếc tiền với tôi và cùng tôi trải nghiệm những tháng ngày vui vẻ trong lén lút vụng trộm. Anh luôn nói anh là người có chút địa vị nên không muốn chỉ vì những chuyện này mà hủy hoại cả gia đình lẫn sự nghiệp của anh. Anh mong tôi hiểu điều đó.
Dĩ nhiên tôi hiểu và biết rõ yêu anh mình được nhiều hơn mất. Trong khi các bạn cùng trang lứa phải vật lộn mưu sinh thì tôi đã có thể thảnh thơi mua sắm đồ hiệu, tới những nhà hàng sang trọng. Trong khi cuối năm mọi người băn khoăn chuyện tiền thưởng tết ít hay nhiều thì tài khoản tôi vừa nhận được con số không hề nhỏ. Quan trọng hơn, tôi thích anh ấy.
Người đã ông đã va đập tơi tả với đời, trưởng thành, chín chắn và điềm đạm. Anh không nói lời hoa mỹ như những chàng trai trẻ, cũng không hứa hẹn hão huyền như những người đã từng tán tỉnh tôi. Anh nói anh thích tôi, vui vẻ khi ở bên tôi và tôi cần gì anh đều không đắn đo. Anh không nói nhiều, nhưng những việc anh làm cho tôi đủ để tôi nảy sinh những mơ ước xa hơn là an phận với vị trí một người tình bé nhỏ.
Tôi đã từng gặp vợ anh rồi, vô tình gặp trong một bữa tiệc cuối năm mà cả vợ chồng anh và tôi đều là khách mời. Chị ấy tất nhiên không còn trẻ, thậm chí nhìn còn già hơn anh. Chị ấy cũng không biết cách ăn mặc sao cho sang trọng lộng lẫy so với địa vị của mình. Giữa một bữa tiệc sang trọng, nhìn chị ấy rất đơn giản và không có chút gì ấn tượng. Thứ chị ấy có thể gây ấn tượng với tôi chính là thân phận của chị ấy, là vợ của người đàn ông tôi đang yêu.
Cô bạn thân của tôi từng bảo tôi đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Nhưng cô ấy không hiểu, tôi vẫn luôn tin rằng thanh xuân rực rỡ của tôi chính là vũ khí để kéo anh về phía mình. Chẳng phải anh đã có tất cả, chỉ thiếu một người vợ trẻ trung xinh đẹp bên cạnh mình thôi sao.
Vài tuần nay anh luôn lấy lý do cuối năm bận bịu nhiều việc để không gặp tôi. Anh còn chẳng đưa tôi đi chơi hay mua sắm như từng hẹn. Anh chỉ chuyển tiền cho tôi vì nghĩ rằng tiền có thể khiến tôi vui. Thật ra tôi của trước đây là như thế, nhưng giờ tôi tham lam hơn rồi. Tôi cần sự quan tâm của anh, cần anh bên cạnh nữa.
Một buổi chiều anh gọi cho tôi bảo: “Tối nấu cơm cho anh với nhé, anh cùng em ăn cơm”. Khỏi phải nói tôi vui biết chừng nào. Tôi vội vàng ra siêu thị chọn mua những món đắt tiền để chuẩn bị bữa cơm chiều. Mãi tối muộn anh mới đến, nói rằng cuộc họp kết thúc quá muộn. Chúng tôi cùng ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ.
Tôi hỏi anh: “Vợ anh nấu ăn có ngon hơn em không?”. Anh chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi lại hỏi: “Hồi trẻ vợ anh thế nào, có xinh hơn em không?”. Lần này anh dừng đũa, nhìn tôi hỏi lại:
– Sao nay lại quan tâm đến vợ anh thế?
– Thì em muốn biết anh yêu chị ấy vì điểm gì?
– À thì, vợ anh nấu ăn cũng bình thường, nhưng cô ấy biết khẩu vị của anh, biết anh thích ăn những món đơn giản, không thích cầu kì. Cái này thì em không biết. Bây giờ vợ anh thế nào, thì hồi trẻ cũng giống như thế, chỉ là trẻ hơn thôi. Cô ấy không đẹp bằng em, nhưng anh yêu cô ấy và chọn cô ấy làm vợ không phải vì nhan sắc. Em thì đẹp đấy, nhưng đừng so sánh với vợ anh. Bởi vì anh chưa từng so sánh cô ấy với bất kì người phụ nữ nào cả. Anh thích em không phải vì em có điểm gì hơn vợ anh.
Tôi ngồi nghe anh nói, rồi lại nhìn những đĩa thức ăn toàn những món đắt tiền đã cất công chuẩn bị cả một buổi chiều nhưng anh lại ăn rất ít, tự nhiên thấy miệng mình khô khốc, cổ họng nghẹn đắng. Nghe cái cách anh ấy nói về vợ cũng đủ hiểu chị ấy có vị trí đặc biệt trong tim anh như thế nào.
Đã yêu vợ và tôn trọng vợ như vậy sao anh còn ngoại tình? Sao giờ này còn ngồi đây ăn cơm với tôi chứ không phải là về nhà cùng vợ anh? Anh nói những lời ấy mà không thèm để ý xem cảm giác của tôi như thế nào. Càng nghĩ tôi càng thấy ấm ức khó chịu.
Tôi giận dỗi nói: “Vẫn yêu vợ như vậy, sao không ăn mau mà về với vợ anh đi”. Anh lại nhìn tôi, cười lớn: “Em dỗi đấy à. Nếu nay vợ anh có nhà thì anh đã không thảnh thơi ở đây ngồi ăn cơm với em. Nhưng trông em có vẻ mệt đấy, anh sẽ về sớm cho em nghỉ ngơi nhé”.
Đáng lẽ tôi sẽ nói vài câu để giữ anh ở lại, nhưng sao tự nhiên tôi chán quá chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì. Ngay cả việc tối nay anh đến đây cũng là vì vợ anh vắng nhà mà đến. Tôi cuối cùng cũng chỉ là một sự thay thế tạm bợ mà thôi.
Anh về rồi, một mình tôi ngồi chơ vơ bên bàn ăn thịnh soạn, tự nhiên nước mắt trào ra. Tôi là gì? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một món ăn lạ anh háo hức nếm thử. Nhưng cuối cùng anh vẫn nói vợ anh mới biết rõ khẩu vị của anh. Tôi như đóa hoa xinh khiến anh nhất thời đắm say, nhưng nếu so sánh với vợ của anh thì tôi không có quyền so sánh.
Với người đàn ông này tôi từng mơ mộng chuyện tương lai. Nhưng xem ra tất cả chỉ là tôi tự huyễn hoặc mình trong mộng tưởng. Đàn ông sao kì lạ vậy, sao có thể yêu một lúc hai người đàn bà? Hay vốn dĩ anh ấy chưa từng yêu tôi, chỉ là tìm vui vì hoa xinh bướm lạ.
Đàn ông vốn khốn nạn như thế, hay là vì những cô gái như tôi đã cho họ có cơ hội trở thành những kẻ khốn nạn? Nếu không phải là dừng lại ngay lúc này thì tôi còn chờ đợi đến bao giờ nữa đây?