Tôi tự nhận thấy bản thân mình là đàn ông đàng hoàng. Tôi coi trọng gia đình, chưa từng có ý định đuổi bướm vờn hoa sau khi cưới vợ. Thế nhưng chỉ vì vài phút lơ là, tôi suýt khiến gia đình mình tan nát.
Chuyện bắt đầu khi phòng tôi có nhân viên thực tập. Đó là một cô gái năm cuối đại học, tươi trẻ, năng động và khá thông minh. Cô bé thua tôi 12 tuổi, lúc đầu xưng hô chú cháu, nhưng sau đó tôi đề nghị đổi thành anh em cho dễ gần. Tôi là người giao việc, cũng như hướng dẫn cô ấy hoàn thành công việc được giao.
Trong quá trình cô ấy thực tập tại công ty, đôi dịp phòng có tổ chức liên hoan hoặc sinh nhật một ai đó trong phòng, chúng tôi có đi ăn uống, hát hò khá vui vẻ. Sau hơn một tháng cộng tác, tôi nhận ra cô bé có tình cảm với mình.
Được người khác chú ý, quan tâm, đó là thứ khoái cảm nhẹ nhàng tôi nghĩ ai cũng thích. Nhưng tôi luôn xác định rõ ranh giới bằng thái độ đúng mực, thậm chí đôi khi hơi nghiêm khắc và khó chịu của mình. Nhưng giới trẻ bây giờ tự tin và bạo dạn hơn thời tôi còn trẻ.
Một lần, sau giờ tan sở, cô ấy nói có vài chỗ trong bản kế hoạch cần tôi chỉnh sửa giúp. Thực tế là sau khi mở máy tính ra, tôi chẳng phát hiện ra vấn đề gì cả. Cô gái đỏ mặt, nói nhỏ vào tai tôi: “Thực ra, bản kế hoạch ổn, chỉ có trái tim em đang gặp vấn đề, anh có thể làm cách nào cho nó đừng lỗi nhịp được không?”.
Tiếng cô ấy nhẹ nhàng trong hơi thở như rót mật vào tai. Trong giây phút ấy, tôi nhất thời “đứng hình”, xong tôi quát cô ấy: “Từ nay dẹp mấy cái trò trẻ con này đi nhé”. Tôi vội vã rời khỏi phòng, trái tim tôi cũng lỗi nhịp.
Sau hôm đó, cô ấy tỏ ra xa cách hơn, cũng không thể hiện bất cứ thái độ nào khiến tôi phải khó chịu nữa. Vài hôm sau cô ấy xin nghỉ mấy ngày liền, nói rằng mình mắc cúm, sốt, mệt, không đi làm được. Kỳ lạ thay, những ngày cô ấy không đi làm tôi lại thấy nhớ.
Vào ngày đi làm trở lại, cô ấy mặc chiếc váy màu xanh da trời rất đẹp. Cuối buổi, cô ấy nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của mình. Cô ấy muốn mời cả phòng đi ăn, cũng coi như là lời cảm ơn mọi người đã giúp đỡ mình trong thời gian thực tập. Hôm đó cô ấy có uống rượu, uống rất nhiều. Không yên tâm để cô ấy tự về một mình, tôi quyết định đưa cô ấy về phòng trọ.
Căn phòng nhỏ được bài trí khá sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, chứng tỏ cô ấy là một cô gái khá khéo léo, chỉn chu. Tôi bảo cô ấy nghỉ đi, mai nếu còn mệt có thể gọi điện xin nghỉ làm. Nhưng khi tôi định quay lưng ra về thì một vòng tay ôm chặt lại.
Cô ấy nói: “Em tưởng anh không thích em thì em phải chịu, nhưng anh cũng thích em mà phải không?”. Ngay lúc đó, tôi chẳng còn phân biệt được đúng sai phải trái gì nữa, chỉ thấy một bờ môi rất gần. Thay vì gỡ vòng tay ấy ra và quát cho cô ấy một trận như mọi lần thì tôi lại ôm cô ấy.
Cho đến khi tôi bế cô ấy đặt nằm lên giường thì tôi bừng tỉnh. Là đàn ông, để kiềm chế bản thân vào giây phút ấy là việc khó vô cùng. Nhưng thật may tôi làm được, tôi chạy ra khỏi căn phòng ấy nhanh như thể chỉ cần chậm một chút thôi thì tôi không biết bản thân mình sẽ làm những gì.
Ngày hôm sau, tôi chủ động mời cô ấy đi uống nước, chủ động xin lỗi cô ấy vì những việc đã xảy ra. Tôi nói tôi không có tình cảm riêng tư gì với cô ấy cả. Nhưng cô ấy nghe xong lại khóc, hỏi lại tôi: “Nếu anh không có chút tình cảm nào với em, sao lại hướng dẫn chỉ dạy tận tình cho em, sao lại quan tâm hỏi han khi em ốm, sao lại lo lắng khi em uống nhiều rượu, sao lại đưa em về, sao lại hôn em?”.
Khi cô ấy đưa ra một loạt câu hỏi như vậy thì tôi biết tôi đã sai ở đâu rồi. Là tôi đã mở đường cho cô ấy dấn thân vào thứ tình cảm ngang trái ấy. Nhưng tôi phải nói thật với cô ấy:
“Em chưa hiểu hết đàn ông đâu. Phụ nữ các em chỉ lên giường với người mình yêu. Đàn ông bọn anh cũng chỉ lên giường với người mà họ có tình cảm. Nhưng với người không có tình cảm, có cho họ cũng không từ chối”. Tôi biết, câu nói này quá phũ phàng, nhưng đó là cách cuối cùng để kết thúc mọi chuyện.