01
“Tình yêu giống như đi đôi giày trên chân, có thoải mái hay không chỉ có bạn mới biết”, đây là một câu đánh giá không sai về tình yêu. Dù người ngoài có nhìn vào như thế nào thì cũng chỉ người trong cuộc biết nó hạnh phúc, vui vẻ hay buồn bã ra sao.
Phương đã chia tay Thái, chấm dứt mối tình 6 năm của mình. Chính cô là người quyết định chia tay dù chịu không ít điều tiếng.
Thái nói rằng Phương bây giờ chỉ tôn thờ tiền bạc. Gia đình hai bên mắng mỏ, cho rằng Phương thay lòng. Bạn bè cô thở dài ngao ngán, nói rằng yêu 6 năm nói bỏ là bỏ được sao.
Nhưng đúng là giống như đi giày, chỉ có Phương mới biết mối quan hệ ấy đã không còn hợp với nhau nữa.
Ban đầu khi đến với Thái, cô từng ảo tưởng, từng cho rằng yêu nhau rồi cả hai sẽ thích nghi, sẽ phấn đấu vì nhau. Nhưng mãi sau này cô nhận ra, suy nghĩ ấy thật ngây thơ. Một đôi giày không vừa, đi càng lâu chỉ càng đau chân.
Phương sinh ra trong một gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm việc trong một tập đoàn tài chính. Bản thân Thái cũng làm việc ở đây, họ quen nhau từ thời còn đi học đại học và sau khi đi làm lại càng thân thiết hơn. Hoàn cảnh gia đình hai bên tương tự, công việc cũng có cùng vạch xuất phát, ngoại hình tương đương. Bởi vậy với nhiều người, đây rõ ràng là cặp đôi hoàn hảo.
Ban đầu mới ra trường, mức lương của họ không cao. Vì thế nên Phương cũng rất để tâm đến cảm xúc của bạn trai. Khi hẹn hò cô muốn đi ăn quán vỉa hè, quán nước bên đường để tiết kiệm. Vào ngày lễ tết, Phương cũng chẳng cần quà, cô nói thẳng rằng mình chỉ quan tâm đến tình cảm thôi.
Muốn có tương lai tốt hơn, Phương làm việc rất chăm chỉ, nghiên cứu các vấn đề kinh doanh sau khi tan sở về nhà.
02
4 năm sau ngày đi làm, công việc của Phương ngày một khởi sắc. Cô được bổ nhiệm vị trí trưởng nhóm, được sếp tín nhiệm. Phương vừa được thăng chức, vừa được tăng lương đồng thời trở thành một trong những nhân viên xuất sắc. Biết được những điều ấy, Thái trái lại có chút không vui và chẳng hề chúc mừng bạn gái.
Nhìn lại Thái, Phương đứng ngồi không yên vì vài năm qua, công việc của anh không tiến triển. Cô nhiều lần động viên anh làm việc chăm chỉ, Thái lại cho rằng cuộc sống đã rất mệt mỏi, tại sao phải cố với công việc làm gì. Anh chỉ muốn sống bình thường, không thích phấn đấu.
Một lần, công ty có cơ hội thăng tiến, Phương tìm mọi cách thúc giục bạn trai, thậm chí còn giúp anh chuẩn bị bản kế hoạch và ngày ngày bàn về việc này. Thái thẳng thừng từ chối còn quay sang giận dỗi.
Hiện tại, thu nhập hàng tháng của Phương cao gấp 3 lần Thái rồi. Cô cũng muốn tương lai có nhà ở thành phố, có xe. Nhưng chỉ mình cô phấn đấu, bạn trai bình chân như vại thì làm sao được.
Nhân ngày được tăng lương, Phương mời Thái đi nhà ở nhà hàng sang trọng. Khi biết điều đó, Thái làm ầm ĩ, vùng vằng nói không đi và quay sang bắt bẻ, buộc tội Phương lên mặt.
Anh ta nói rằng Phương thay đổi chỉ yêu người giàu, không giống như trước đây, ngày xưa tiết kiệm đủ đường nhưng bây giờ dám vào nhà hàng Tây. Anh ta cho là Phương coi thường mình, chỉ biết tiền bạc làm mờ mắt và tự nói rằng mình không xứng với cô. Phương bây giờ dám tiêu tiền lớn rồi, mình không dám “leo cao”.
Sau ngày hôm đó, Phương quyết định chia tay dứt khoát bởi cô nhận ra, dù 6 năm chứ 60 năm có lẽ cả hai vẫn khó có thể chung đường.
03
Có một câu thế này: “Bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ”. Nếu một người đàn ông muốn ở vùng an toàn của mình và không muốn tiến bộ thì dù phụ nữ có cố gắng đến đâu cũng chẳng thay đổi được gì. Ngay cả khi phụ nữ tự mình tốt lên thì nó cũng biến thành lỗi, lỗi vì sao lại tốt lên, tích cực hơn và lỗi vì sao lại vượt lên hẳn so với bạn trai mình.
Ý nghĩa của việc hai người bên nhau là để khuyến khích và hỗ trợ lẫn nhau. Họ cùng phát triển, cung cấp cho nhau năng lượng để vươn lên trong cuộc sống.
Phụ nữ nên hiểu rằng không phải bạn càng thấu hiểu, càng chu đáo thì càng khiến đối phương yêu hơn. Nhiều khi, chính sự nhún nhường của bạn khiến cho đàn ông mặc định chỉ cần như thế là bạn đã thỏa mãn, không cần cố gắng hơn nữa.
Trong câu chuyện của Phương, nhiều người trách móc cô vì sao lại chia tay mối tình 6 năm. Thái cũng trách móc Phương bây giờ thay đổi. Nhưng sự thật trong một mối quan hệ người ta cần sự đồng hành. Một người đàn ông an phận, ghen tị với sự phát triển của bạn gái mà không tự mình vận động sẽ càng khiến cho phụ nữ nản lòng.
Phương làm theo ý mình bởi cô biết rõ đôi giày mình đi đã quá chật, không thể cố hơn nữa. Dù bên ngoài nhìn vào có đẹp, có hợp ra sao thì sự thật bất ổn bên trong chẳng thể nào chối cãi được.
Bản chất của một mối quan hệ yêu đương là sự đồng hành và cùng nhau phát triển. Nếu như không có được điều đó thì cái kết chia tay chính là điều tất yếu!