Cô Phương – 45 tuổi
Đã mười năm rồi tôi không ngủ chung giường với chồng. Nếu mọi người xung quanh biết chuyện sẽ rất ngạc nhiên, vì vợ chồng tôi rất tôn trọng nhau và trông vô cùng hạnh phúc. Thực chất đây chỉ là vẻ bề ngoài, cuộc hôn nhân của chúng tôi từ lâu đã nhạt và không còn tình cảm.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi là do bố mẹ tôi sắp đặt. Cả hai đều là những đứa con hiếu thảo và tuân theo sự sắp đặt của bố mẹ. Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã được giáo dục rằng nghe theo cha mẹ là sự lựa chọn tốt nhất cho cả cuộc đời.
Sau khi kết hôn, chúng tôi đều cố gắng gần nhau nhưng đều thất bại. Chúng tôi cũng hiểu sâu sắc một chân lý, đó là nếu không yêu nhau thì dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Có quá nhiều thứ phải xem xét, bao gồm cả con cái, cha mẹ, tài sản… nếu ly hôn. Vì vậy, cả hai chúng tôi đều cố sống kiểu bên ngoài ngọt ngào, bên trong sống riêng biệt. Thỉnh thoảng, anh ấy uống rượu và trở về nhà trong tình trạng say xỉn rồi muốn ngủ chung với tôi để thỏa mãn nhưng bị tôi khước từ.
Cô Lữ – 46 tuổi
Tôi không thể chịu đựng nổi một người đàn ông phản bội mình. Vì thấy khi phát hiện ra anh ấy ngoại tình, tôi cảm thấy kinh tởm và không cho đụng vào người, không cho ngủ chung. Mỗi lần gần nhau tôi lại bị ám ảnh cảnh anh ấy đã ôm người phụ nữ nào khác trước đó.
Trước đây tôi yêu anh ấy bao nhiêu thì sau khi bị phản bội, tôi căm ghét anh ấy bấy nhiêu. Tôi đã từng yêu anh như một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình và dành tất cả cho anh. Dù anh nghèo nhưng tôi vẫn muốn cưới vì tình yêu và từ chối tất cả người đàn ông giàu có xung quanh. Vì anh, tôi đã hi sinh cả cuộc đời mình, sinh con đẻ cái ngoan ngoãn.
Nhưng còn anh ta thì sao? Càng ngày anh càng không trân trọng mối quan hệ vợ chồng, không quan tâm đến sự cống hiến của tôi. Thực sự cả đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh. Nếu không phải vì con cái, tôi đã ly hôn anh từ lâu. Đương nhiên, sống cùng nhau nhưng mỗi người mỗi phòng.
Cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch. Bên ngoài vẫn là vợ chồng, nhưng tận đáy lòng tôi không muốn chấp nhận anh.
Cô Dung – 47 tuổi
Giấc ngủ của tôi vốn đã kém, ban đêm rất khó đi vào giấc ngủ, và tôi thường thức giấc bất cứ khi nào có tiếng động nhỏ. Chồng tôi thì lúc ngủ rất hay ngáy và mơ màng nói nhảm, tôi khó chịu vì điều này.
Theo thời gian, tiếng ngáy của chồng như một cực hình đối với tôi, đặc biệt tôi mất ngủ và bệnh đau dạ dày nặng hơn.
Thế là tôi tách ra ngủ riêng với chồng, quả thật giấc ngủ của tôi đã được cải thiện rất nhiều, chúng tôi dần quen với việc ngủ riêng.
Ngủ riêng giường không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi ngủ ngon giấc, tinh thần và tâm trạng tốt hơn, vui vẻ hòa thuận hơn thay vì phàn nàn về nhau như trước. Khi hai người có tâm trạng tốt, thỉnh thoảng chúng tôi ngủ chung một chút và nhớ lại cảm giác yêu nhau khi còn trẻ.
Tóm lại:
Phụ nữ trung niên không chịu ngủ chung giường với chồng thường vì 3 lý do: thứ nhất là không còn tình cảm thứ hai là không chịu được sự phản bội của chồng, thứ ba là muốn ngủ ngon hơn.
Theo Bảo Vệ Công Lý