Khi ngồi viết ra những dòng tâm sự này, tay tôi vẫn còn chưa hết run rẩy. Không phải run rẩy vì sợ hãi điều gì và là tức đến phát run!
Tôi là tiểu thư con nhà giàu có. Sống sung sướng đủ đầy từ bé, tôi chưa phải giặt một cái áo hay quét một hạt bụi. Và để có được cái điều kiện sống trong mơ ấy thì mẹ tôi đã phải hy sinh, phấn đấu rất nhiều.
Khác với những gia đình lắm tiền nhiều của khác, kinh tế chính trong gia đình tôi lại là mẹ. Nói như vậy không có nghĩa là bố tôi không kiếm được tiền mà chỉ là nó chẳng thấm vào đâu so với sức kiếm của mẹ mà thôi.
Nghe đến đây chắc không ít người bắt đầu liên tưởng đến cả tấn “drama” kiểu như vợ tài giỏi nhưng không tôn trọng chồng hay vợ cậy nhiều tiền không coi chồng ra gì phải không? Tôi cũng chỉ ước gì mẹ tôi đã từng làm như vậy mà thôi…
Thế nhưng mẹ tôi lại luôn cố gắng làm tròn mọi thứ. Ngày lo công việc kinh doanh, tối phục vụ chồng con từng chút một. Mẹ biết bố khó tính ăn uống nên thường chỉ để các cô giúp việc phụ việc bếp núc thôi, còn mình vẫn tự tay nấu từng món một.
Cảnh tượng tôi hay nhìn thấy nhất mỗi lần đi học về đó là mẹ vừa bật zoom họp online vừa hì hục nấu nướng. Lắm khi tôi xót mẹ đến phát cáu cả lên nhưng mỗi lần như vậy mẹ đều nói rằng mẹ thích như thế. Vậy thì tôi còn có thể phản đối cái gì đây?
Mẹ tôi là người kiếm được nhiều nhưng lại tiết kiệm vô cùng. Tôi phải nói rõ là bà chỉ tiết kiệm với những khoản chi phí cho bản thân mình mà thôi, còn đối với chồng con bà chẳng tiếc bất cứ thứ gì.
Ví dụ, mẹ tôi sẽ chần chừ đắn đo có nên mua một chiếc túi xách hay không nhưng cũng bằng với số tiền đó mà để mua đồ cho chồng con thì mẹ không phải nghĩ đến một giây!
Tuy nhiên, mẹ tôi tiết kiệm, tằn tiện nhưng không hề xuề xòa, bà chăm sóc và giữ gìn nhan sắc đến mức hai mẹ con tôi ra đường không nói thì ai cũng tưởng nhầm là hai chị em.
Nói chung, mẹ tôi cứ như siêu nhân ấy! Cái gì bà cũng có thể “cân” được hết.
Nhưng cuộc đời ấy mà, không phải cứ hết lòng vì người ta thì người ta sẽ không bội bạc mình đâu!
Chiều nay, tôi nhận được tin nhắn của mẹ rủ tôi đi mua sắm và spa. Lúc đó được tin nhắn tôi đã thấy kì lạ rồi. Cho đến khi mẹ không tiếc tiền mua cả núi đồ hiệu rồi đập ra cả cọc tiền đại tu sắc đẹp thì tôi dám khẳng định nhà lại có biến rồi.
– Mẹ! Mẹ nói thật con nghe, lại có chuyện gì rồi phải không?
Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa hết toàn bộ giao dịch trong thẻ tín dụng của bố cho tôi xem. Ngay lập tức tôi phần nào hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lịch sử giao dịch trên thẻ tín dụng của bố có rất nhiều lần thanh toán tại các thương hiệu thời trang đắt đỏ. Chỉ cần liếc mắt là biết chắc chắn không phải mua cho bố. Đáng chú ý nhất là chiếc đồng hồ nữ gần cả tỷ bạc!
– Trời ơi! Chả lẽ bố lại đưa thẻ cho bồ xài hả mẹ?
– Mẹ tìm thấy Facebook của con bé kia rồi. Mỗi bài đăng khoe đồ hiệu của con bé đó đều trùng khớp với ngày giao dịch trong lịch sử thẻ tín dụng của bố.
Tôi nhìn thấy vào ngày sinh nhật của mẹ tháng trước, bố báo rằng mình phải đi công tác nhưng trên Facebook thì cô gái kia đăng tải hình ảnh chụp trong chiếc ô tô của bố, tay đang nắm tay bố, chiếc đồng hồ kia làm sao mà lẫn đi đâu được.
Tôi nhìn mẹ bình thản tô lại son trên môi, nếu là người ngoài ai cũng nghĩ mẹ tôi sao biết chuyện chồng ngoại tình, đã vậy còn mang tiền ở nhà đi nuôi bồ nhí mà sao lại bình thản thế. Thế nhưng là con gái của bà, tôi hiểu càng những lúc mẹ tỏ ra bình thản nhất cũng lại là lúc bà đang rối bời nhất.
Tôi không hỏi mẹ định xử trí mọi chuyện ra sao vì tôi biết với bản lĩnh của mẹ, bà thừa sức giải quyết tất cả êm đẹp. Thế nhưng tôi thật sự mất lòng tin vào hôn nhân. Một người như mẹ còn chẳng tránh được sóng gió kinh khủng nhất của hôn nhân thì tôi làm sao dám dấn thân vào nó bây giờ?