Ba năm sau, chúng tôi lần lượt sinh hai đứa con. Từ lúc có con, kinh tế gia đình quả thật khá chật vật.
Do đẻ dày nên tôi không có công việc cố định vì phải dành thời gian chăm con. Riêng tiền bỉm sữa với đồ dùng cho con, nuôi con lúc ốm đau đã tốn một khoản không hề nhỏ. Chúng tôi sống với bố mẹ chồng. Ông bà đã già yếu nên không còn làm việc, không có thu nhập.
Để giảm bớt gánh nặng tài chính, tôi tìm một công việc gần nhà, rồi muốn kiếm thêm tiền, có lúc tôi cố làm đến nửa đêm. Bố mẹ chồng tôi rất thương các con nên cũng gắng sức trông con giúp tôi để tôi đi làm. Chồng tôi ban đầu không yên tâm khi thấy vợ về khuya, anh muốn đi đón tôi. Nhưng quả thực cả ngày anh làm việc đã mệt, nửa đêm còn phải đi đón vợ, tôi thấy anh vất vả quá nên bảo anh không cần làm vậy nữa. Về sau, tôi cũng quen dần với việc về nhà muộn, không còn sợ hãi khi một thân một mình đi về nhà giữa khuya.
Tôi về nhà vào lúc nửa đêm, trong nhà đã tối om, cả gia đình đã ngủ. Mỗi lần về tôi đều khẽ khàng hết sức có thể vì sợ đánh thức mọi người.
Chồng tôi sẽ tỉnh dậy khi vợ về, cười với tôi mà không hề khó chịu. Sau này tôi mới biết anh ấy vẫn thắc thỏm chờ vợ, chỉ yên tâm ngủ ngon giấc khi tôi đã thực sự về nhà.
Mẹ chồng tôi luôn dậy sớm làm bữa sáng hàng ngày. Nhiều lần tôi bảo bà hãy ngủ nhiều hơn, phải để ý chăm sóc sức khỏe, cứ để bữa sáng cho tôi làm, nhưng mẹ nói rằng mẹ già rồi không ngủ được, nằm trên giường cũng không thoải mái, muốn làm gì đó cho bận rộn chân tay. Tôi cũng tin như vậy nên cứ để mẹ làm.
Tôi đi làm được hơn nửa năm, dần thích nghi với cách sinh hoạt mới, kinh tế gia đình dễ thở hơn khi có thêm nguồn thu nhập từ tôi. Đôi khi tôi nghĩ dù gia đình chồng không giàu có, nhưng cả bố mẹ chồng và chồng đều đã cho tôi yêu thương, sự bảo vệ, tôi chẳng mong gì hơn.
Cho đến một ngày, khi tôi về nhà lúc nửa đêm, không ngờ đèn trong phòng mẹ chồng vẫn sáng. Tôi nghe tiếng hai ông bà cãi nhau yếu ớt sau cánh cửa. Tò mò nên tôi nán lại nghe, thấy giọng bố bảo mẹ: “Bà phát sốt rồi còn muốn đặt đồng hồ báo thức dậy sớm làm bữa sáng, ăn để sống hay ăn để chết đây…”. Mẹ chồng tôi ho sù sụ nói: “Ông không phải là không biết, hai đứa chúng nó mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, không có gì ăn sáng, chúng nó sao mà làm việc được”.
Tôi nghe mà bất giác cảm động ứa nước mắt, thấy mình có lỗi vì lâu nay cứ thỏa hiệp để bà phải dậy sớm nấu ăn. Bà dù ốm vẫn cố dậy nấu bữa sáng, để tôi có thể ngủ thêm một chút. Trong khi tôi có những khi phàn nàn mẹ chồng chuyện vặt vãnh, đôi lúc còn cau có vì món ăn mặn nhạt chưa vừa miệng, có lúc lại bảo mẹ già rồi nên lẩm cẩm, nấu ăn sáng ở nhà tiết kiệm được một chút tiền ra ngoài ăn nhưng lại hại sức khỏe mà vẫn cố làm. Giờ nghĩ lại mới thấy mình vô tình vô lý đến mức nào khi nói chuyện với mẹ như vậy.
Rón rén trở về phòng, lòng tôi đầy cảm xúc lẫn lộn. Dù tôi chỉ là con dâu nhưng trước giờ bố mẹ yêu thương tôi còn hơn con gái. Tôi suy nghĩ rất lâu, không biết có nên tìm chuyển sang một công việc khác, để không còn phải đi sớm về khuya, cho bố mẹ đỡ vất vả và lo nghĩ cho tôi nữa được không.
Tìm việc bây giờ không dễ, nhưng nếu có thể, tôi mong có thời gian nấu bữa sáng giúp mẹ chồng, để bà được thảnh thời nghỉ ngơi thêm hoặc ra ngoài tập thể dục nâng cao sức khỏe.