Tôi là luật sư, chị là khách hàng của tôi, người quen của người quen giới thiệu. Chị tên Trâm, 43 tuổi, nhỏ nhắn, xinh xắn, nhìn đúng dáng phụ nữ công sở chỉn chu điển hình. Nhấp một ngụm trà nóng, chị từ tốn nói:
– Chồng chị có bồ. Chị muốn nhờ em tư vấn.
– Chị có bằng chứng gì không?
– Có.
– Chị cân nhắc kĩ chưa? Ly hôn thì đơn giản, em giúp được. Nhưng nếu anh ấy vẫn còn giá trị với chị và các con, hay là mình tìm cách sửa chữa hôn nhân, coi như đánh cược một lần.
Tôi dễ dàng khơi gợi được câu chuyện của chị. Chồng chị tên Hiển, có tiền, có chức vụ, yêu thương vợ con. Anh ấy cưng chiều chị từ ngày còn yêu đến tận bây giờ. Chiều chị đến mức bạn bè còn đùa bảo thằng Hiển sinh ra vào số nô bộc của Trâm, nhất là vợ, nhì cũng là vợ…
Hiện tại anh ấy cũng chưa biết chị đã phát hiện ra chuyện anh ấy ngoại tình, tối qua vẫn pha nước nóng cho chị ngâm chân cho dễ ngủ.
– Em thấy chị còn yêu anh ấy lắm. Vậy thì đừng nghĩ chuyện ly hôn vội. Em tiếp xúc thấy ngay chị là người tinh tế, sâu sắc, chị sẽ biết cách kéo anh ấy về. Thử đi chị, cho sau này không phải hối tiếc, người như anh ấy không dễ kiếm đâu. Chuyện say nắng thì ai trong đời đều có thể vương, còn bản lĩnh, còn yêu thương thì sẽ quay về. Chị suy nghĩ đi nhé, có thể gọi em bất cứ lúc nào để nói em nghe quyết định của chị.
Chiều thứ Bảy cuối cùng của tháng 11, chị hẹn gặp tôi ở quán cafe hôm trước. Chị mặc áo khoác ngoài váy ngắn, boot cao cổ màu nâu tây nhìn ấm áp đáng yêu và rất hiện đại.
Tôi thốt lên:
– Em không nhận ra chị luôn.
Chị tươi tắn vừa cười vừa trả lời:
– Được không? Chị ăn mặc đàng hoàng đi gặp bồ của chồng, vừa về đấy.
– Như thế nào chị, kể em nghe với.
– Chị định gặp nói chuyện, nó hư là chị làm tới luôn. Không ngờ gặp xong rồi yêu luôn cả nó.
Chị cười lớn làm tôi bật cười theo. Chị tiếp:
– Trẻ trung, duyên dáng em ạ. Biết chị là vợ anh Hiển nhưng bé đó không tỏ ra bối rối, sợ sệt gì đâu. Tự tin, điềm đạm lắm. Chị hiểu tại sao chồng chị yêu em ấy rồi.
– Giờ chị tính sao?
– Chị đến với tâm thế của kẻ tuyên chiến, mà nghe bé đó nhẹ nhàng xin lỗi, nói chuyện thông minh, bình tĩnh đến mức chính chị thành ra bối rối. Bé đó hứa sẽ chấm dứt, chị tin nó. Giờ là việc của chị với anh Hiển thôi.
Chị thẳng thắn và rành mạch như vậy. Tôi bắt đầu thấy nể phục người phụ nữ nhỏ nhắn này. Chị không điên cuồng nạt nộ, cũng không u uất, căm hận như đa số phản ứng của những người phụ nữ ở vào hoàn cảnh như chị lúc này. Và tôi nhận ra, người phụ nữ mạnh mẽ, bản lĩnh như chị chắc chắn chỉ cần tôi làm bạn, lắng nghe chị chia sẻ chuyện riêng tư, chứ không cần một luật sư đưa ra đường hướng. Tôi nói:
– Em tin chị làm được. Người như chị không thể không có hạnh phúc.
Tôi thực lòng tin thế.
Bẵng đi mấy tháng, công việc cuối năm bận rộn, những chuyến công tác cuốn tôi đi. Cho đến một ngày tôi nhận được cuộc gọi hẹn gặp của chị.
Tôi ra quán cũ, nơi 2 chị em lần nào hẹn cũng ngồi. Quán giữa trưa vắng vẻ, sự xinh đẹp rạng rỡ của chị càng trở nên nổi bật.
Tôi kinh ngạc:
– Chị, sao chị hay quá vậy. Mỗi lần gặp, chị đều khiến em bất ngờ. Ấn tượng hôm đầu của em về chị là người phụ nữ của gia đình, chỉn chu, giản dị. Lần gặp sau biến thành hiện đại, trẻ trung, hôm nay thì đúng quý cô sành điệu. Em mê chị quá.
Chị nhìn tôi thích thú, mắt lấp lánh:
– Chị xưa giờ vẫn thế, tùy nơi đến mà ăn mặc phù hợp thôi. Nhưng mà giờ thì chị nhận ra rồi. Làm đẹp đến mấy nhìn mãi cũng quen. Cho nên dù theo phong cách nào, điệu đà hay cá tính, đài các hay giản đơn đều được, miễn là đừng bao giờ nhàm chán. Bài học xương máu của chị qua vụ chồng ngoại tình đấy. Chị với anh Hiển vừa đi du lịch về, hôn nhân hâm nóng rực rồi.
Tiếng cười của chị trong veo, nghe đã thấy hạnh phúc dâng tràn:
– Quà này tặng em, anh Hiển tự tay chọn để gửi lời cảm ơn em đấy. Bọn chị đã tận hưởng thời gian vừa rồi bên nhau, sắp xếp lại mọi thứ. Chị phải học lại cách yêu thương em ạ.
Xưa tới giờ cứ ỷ vào chuyện được anh ấy chiều chuộng như lẽ đương nhiên, chị quên mất là ngoài biết cách yêu thương bản thân, mình phải biết yêu thương người khác đúng cách nữa.
Chị cảm ơn câu em nói với chị: Hôn nhân rất đáng giá, phải xây dựng và sửa chữa trước khi kết thúc nó.
Sáng nay trước khi rời chị, anh ấy hôn chị nói một câu làm chị phát khóc: “Cảm ơn em đã chọn tin anh”.
Chị chào tôi ra về rồi nhưng hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp này cứ hiện trong đầu tôi suốt chặng đường đi. Đời người ngắn ngủi, đừng dễ dàng quay lưng bỏ lỡ để rồi cả đời cứ nuối tiếc 2 chữ “giá như”.
Nếu thực lòng yêu thương ai đó, hãy thành thật với trái tim mình. Bởi vì mỗi ngày trôi qua, hôm sau vẫn là một ngày mới. Và dù trời mưa hay nắng, người ta vẫn chọn từ lấp lánh cho cả hạt nắng, giọt mưa đó, đúng không?