Tôi và em quen nhau từ năm học lớp 10, khi thường xuyên cùng tham gia các hoạt động tình nguyện. Nhiều lần tiếp xúc, nói chuyện, chúng tôi dần cảm mến rồi dành tình cảm đặc biệt cho đối phương lúc nào không hay.
Với tôi, ấn tượng về em là cô bé nhỏ nhắn, dễ thương, hay đùa giỡn với mọi người, rất thu hút. Còn em nhận xét tôi là người hay quan tâm, dễ gần.
Bên nhau từ khi còn là những cô cậu học trò, chúng tôi không tránh khỏi những lần cãi vã, giận hờn trẻ con. Dần dần, chúng tôi học được cách thấu hiểu, cảm thông cho nhau và tìm cách giải quyết những xung đột, cùng nhau trưởng thành.
Tôi rất nhớ thời sinh viên, hai đứa thường xách xe máy cùng nhau đi chỗ này chỗ kia, không nhiều tiền nhưng nhiều kỷ niệm đáng nhớ vào quãng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ.
Giờ, khi hai đứa đã ra trường, có việc làm ổn định, tôi dần nghĩ tới chuyện cùng em về chung một nhà. May mắn sau khi thưa chuyện với hai bên gia đình, chúng tôi đều được ba mẹ ủng hộ.
Thế rồi, ngày 6/7, đúng sinh nhật tôi và đánh dấu năm thứ 10 yêu nhau, tôi chính thức được gọi em là “vợ”. Nhìn em trong bộ váy cưới, tôi vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc và cảm động. Sinh nhật năm nay cũng sẽ là một trong những sinh nhật đáng nhớ nhất đời tôi.
Hy vọng tình cảm của tôi và em luôn như hiện tại, cùng nhau phát triển sự nghiệp, tổ ấm và kỷ niệm thật nhiều dấu mốc 10 năm nữa.
(Võ Phúc Hậu, Long An)