Nhưng cuộc sống đôi khi thực sự khiến chúng ta bất lực. Không phải mình muốn sống thật tốt thì đối phương sẽ nguyện ý theo mình. Điều đáng sợ nhất ở tuổi này là một người muốn bình lặng nhưng người kia lại gây bão.
“62 tuổi rồi, sao tôi vẫn phải ly hôn?”
Giải thích cho lý do chọn ly hôn ở tuổi này, bà Tứ (62 tuổi) nói rằng “vì cuộc sống sau ly hôn của tôi hạnh phúc hơn khi vẫn còn đang có chồng”.
Bà kết hôn được 40 năm. Ngày mới kết hôn, ông bà sống trong gian nhà cấp 4, dột nát tả tơi. Nhà ông có 4 anh em trai, mỗi người được phân một căn nhà như vậy.
Đối với những khó khăn trong cuộc sống, bà Tứ luôn chọn cách nhẫn nhịn. Suy nghĩ của bà lúc đó rất đơn giản. Dù cảm thấy từ khi lấy chồng, cuộc sống quá khó khăn, nhận đủ phần thiệt thòi về mình nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến ly hôn. Ly hôn chỉ làm trò cười cho người khác.
Vốn là một người phụ nữ tốt tính, nhưng bà lại lấy phải một người chồng bất tài, còn mẹ chồng thì thường gây khó dễ cho con dâu. Bà Tứ luôn thấy cuộc đời mình rất buồn.
Ngày đó, chỉ có con gà nhà nuôi chạy đi đâu mất không tìm được mà mẹ chồng cũng chửi bà trối chết. Đối với những chuyện này, chồng bà chưa bao giờ an ủi vợ, chưa bao giờ quan tâm hỏi han cảm xúc của vợ. Ông mặc cho mẹ muốn mắng chửi vợ ra sao thì mắng. Bà Tứ vẫn chọn tiếp tục hôn nhân, chỉ là để cho các con có một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình hoàn chỉnh.
Hai đứa con của bà rồi cũng trưởng thành, tốt nghiệp đại học, đi làm, rồi có gia đình riêng. Bà vốn cho rằng cuộc sống của mình từ giờ có thể bình yên được rồi, có thể an nhàn hưởng thụ tuổi già rồi, nhưng điều bà không ngờ tới là, ở tuổi này, ông lại “gây bão lớn” trong gia đình.
Ông ra ngoài lừa dối vợ con, cặp kè với người phụ nữ kém mình đến 20 tuổi. Đau lòng nhất là khi bà biết chuyện, ông hoàn toàn không nhận lỗi, còn nói đây chính là tình yêu đích thực trong những năm cuối đời mình.
Ông bà cãi nhau rất nhiều, cuối cùng đi đến quyết định ly hôn. Đối với bà, bản thân bà có thể chịu đựng những khuyết điểm khác của chồng, riêng có chuyện phản bội thì bà không chịu đựng được.
Các con ban đầu can ngăn bố mẹ ly hôn, nhưng bà Tứ vẫn kiên quyết làm theo mong muốn của mình. Bà nói với các con: “Mẹ đã chịu đựng tính nhu hèn của ông ấy suốt 40 năm, hy sinh rất nhiều cho gia đình này. Giờ về già ông ấy lại làm ra chuyện như thế, hãy nghĩ cho mẹ một chút, các con còn mong mẹ tiếp tục chăm sóc ông ấy hay sao?”.
Đã đi qua 62 năm cuộc đời, phải trả giá nhiều cho sự nhẫn nhịn của mình, bà thực sự không còn muốn tự làm khổ mình thêm nữa. Các con cuối cùng cũng đồng ý cho bà ly dị với ông.
Sau khi ly hôn, bà Tứ nhận ra rằng cuộc sống của bà hạnh phúc hơn bao giờ hết. Sáng sáng bà thong thả dậy sớm hít thở không khí trong lành, tập thể dục rồi đi ăn sáng, chọn cho mình một món ngon bản thân yêu thích mà không cần nghĩ đến việc phải chuẩn bị bữa sáng cho ai.
Trong ngày, thích thì bà sang nhà các con chơi, rảnh lại ở nhà chăm vườn cây, ngắm hoa, nuôi mèo và tập vẽ tranh, làm tất cả những gì mình thích. Mỗi tuần con cháu đều ghé thăm bà, chúng tự nấu ăn rồi cả nhà quây quần ăn chung, chuyện trò vui như tết. Cuộc sống như thế chính là thứ bà cần.
Lời kết
Hôn nhân là chặng đường dài trong đó hai người đồng hành vượt qua mọi vui buồn sướng khổ cùng nhau, một lòng hiểu nhau, hết lòng hỗ trợ. Nếu không có sự thấu cảm và tình yêu thương, cơm áo gạo tiền mắm muối mỗi ngày chính là những thứ sẽ đưa hôn nhân đi đến hồi phai nhạt. Và sự chen chân của người thứ ba chắc chắn sẽ đặt dấu chấm hết cho hôn nhân.
Bà Tứ chọn ly hôn vì cuộc hôn nhân không đáng để bà nỗ lực. Suy cho cùng, điều quan trọng nhất của đời người là được sống hạnh phúc mà thôi.