Ở làng P. (xã Đ., Thanh Thủy, Phú Thọ) từng râm ran câu chuyện về người đàn ông tên Văn (*) bị bỏ bùa yêu đi theo nhân tình. Vợ ông Văn là bà Bồng đã lặn lội, theo lời bà, là tìm thầy giải bùa mê thuốc lú cho chồng, khiến chồng bà rời bỏ người đàn bà mà ông say như điếu đổ, trở về với vợ con.
Câu chuyện dưới đây chúng tôi ghi lại từ lời kể của bà Bồng.
Mọi việc bắt đầu từ năm 2015, lúc đó ông Văn đã ngoài 50 tuổi, con cái đã trưởng thành. Con gái ông đã lấy chồng có con, con trai ông lúc đó cùng đã ngoài 20.
Bùa giải bùa
Ông phải lòng cô Hường (*) xã bên cũng đã có chồng con đề huề. Cô Hường ngoài 40, chồng đi làm xây dựng xa nhà. Mới đầu hai người còn giấu giếm, thậm thụt. Ông Văn mỗi tối đi soi ếch đều tạt qua nhà cô Hường, khi thì chia đôi chỗ ếch bắt được để cô bán lấy tiền, khi thì ông bán rồi đưa tiền cho cô.
Ngày không đi bắt ếch ông có thêm nghề phối giống lợn. Tiền đó ông lại thậm thụt đem cho nhân tình, thậm chí còn vay tiền để cung phụng cô Hường.
Lâu dần chuyện đến tai bà Bồng, vợ ông. Bị bà vặn hỏi, ông không những không chối, còn thừa nhận luôn. Thấy bà không làm rùm beng lên, ông được đà ngang nhiên công khai trước mặt bà.
Ông gọi điện cho cô Hường, rủ cô về nhà. Qua điện thoại, ông Văn nói: “Chị (bà Bồng – PV) dễ tính lắm em ạ, không phải sợ đâu, cứ sang đây với anh”. Mới đầu bà Bồng cũng chưa làm to chuyện, nhưng lâu dần của nả trong nhà cứ đội nón theo chân ông Văn đến nhà cô Hường. Bà bắt đầu tìm hiểu gia cảnh tình địch, biết chồng cô đi làm xa nhà, mẹ con cô Hường đưa nhau về nhà ngoại ở huyện Thanh Sơn (Phú Thọ). Bà Bồng tìm cách lấy được số điện thoại nhà bà mẹ đẻ cô Hường. Mấy lần đầu nói qua điện thoại cô Hường chối đây đẩy, không nhận là có dây dưa với ông Văn.
Một lần bà Bồng gọi điện gặp ngay mẹ cô Hường. Bà Bồng nói: “Bà bảo con bà tránh xa lão chồng tôi ra, đừng để tôi vào tận nhà thì không yên đâu”. Bà mẹ cô kia cũng không phải dạng vừa. Hai bên thách thức nhau, không bên nào chịu kém bên nào.
Sau đợt đó thấy chuyện vẫn không đi đến đâu mà tần suất gặp gỡ cô kia của ông Văn càng nhiều lên, tiền làm ra bao nhiêu đều vào tay cô kia hết, bà Bồng quyết không để yên.
Nhờ người thân quen mách bảo, bà vào Thanh Sơn, vùng đất nổi tiếng nhiều thầy mo, thầy cúng. Bà gặp ông thầy Hợi chuyên làm bùa yêu để nhờ thầy “làm phép” đưa ông Văn trở lại “con đường chính nghĩa”.
Bà Bồng kể: “Không biết thầy làm bùa chú như thế nào, chỉ biết trong cái gói thầy đưa tôi đem về có đỗ xanh, gạo nếp, muối trắng và thứ bột gì đó”. Thầy Hợi dặn, sau khi đem bùa về nấu chỗ đó lên thành cháo chia làm ba lần cho ông Văn ăn. Tất nhiên là bí mật, không cho ông biết đang ăn “bùa yêu” của vợ.
Nhưng ông Văn ăn cháo ba lần vẫn không thấy chán cô kia quay về nhà mà thậm chí, theo lời bà Bồng, “còn say cô ấy hơn, say như điếu đổ”. Bà Bồng lo lắng lắm, bèn nghĩ kế khác. Bà tìm gặp mẹ chồng cô Hường. Bà mẹ chồng bảo: “Nhà mẹ đẻ nó thờ đầu lâu bằng đá, bà mẹ nó cũng là thầy bùa ngải”.
Và bà mẹ chồng cô Hường quả quyết rằng ông Văn đã bị cô cho dùng bùa yêu rồi nên “gặp phải thầy non tay sẽ không giải được đâu, nhanh đi tìm thầy cao tay mà giải không thì tan cửa nát nhà”.
Nhưng sau lần đó, ông Văn không hiểu vì lý do gì lại bảo vợ “giờ mẹ mày xem có cách nào gỡ cho tao với” (gỡ bùa yêu của cô Hường).
Bà Bồng lại hỏi thăm, nhờ người mách bảo, rồi khăn gói vào tận đất Tân Sơn (Phú Thọ) mà đến giờ cụ thể địa chỉ ở đâu bà cũng không còn nhớ được, chỉ biết đến nhà thầy phải đi từ trung tâm xã qua mấy con suối, quả đồi mới đến, bà thầy đó tên Liên có chồng là Lợi.
Bà thầy bảo do ông Văn ăn phải bùa yêu nặng quá nên mấy cách giải thông thường chỉ làm ông say cô kia hơn thôi. Bà thầy lại bảo bà Bồng về kiếm thứ đồ cô kia đang mặc trên người đem vào để làm bùa giải. Bà Bồng về tâm sự với mẹ chồng cô Hường, với phương châm “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, để nhờ giúp đỡ.
Với sự giúp sức của bà mẹ chồng cô Hường, bà Bồng lấy được một thứ đồ của cô Hường mang lên Tân Sơn lần nữa nhờ thầy làm “bùa giải”. Bà thầy Liên cầm thứ đồ ấy đem gói vào tờ giấy lầm rầm khấn vái gì đó một hồi rồi đem đốt và nói việc đã được rồi.
Khi bà Bồng ra về, thầy Liên đưa cho bà một chai nước và bảo đem về cho chồng uống. Sau đợt đó thấy ông Văn ít qua lại với cô kia hơn. Cũng vài lần ông gọi điện cho cô Hường nhưng không thấy cô này đến nữa. Một thời gian sau ông Văn chết vì bệnh ung thư phổi.
Con gái tìm thầy “giải bùa” cho cha
Để có thêm tư liệu viết bài, chúng tôi đã lên Tân Sơn, nơi được nói là có nhiều thầy bùa. Đến thị trấn Tân Phú, trung tâm của huyện Tân Sơn, tôi ngồi uống nước tại quán của chị Trần Thị Hà, nhân tiện hỏi chuyện bùa yêu.
Chị bảo: “Cần gì đi đâu xa, chị vừa đi giải bùa yêu cho bố đẻ mấy tháng trước đây này. Thầy bùa ở đây nhiều lắm, có nhiều thầy nổi tiếng, người quanh vùng, cả Hà Nội, Hải Dương, TP.HCM cũng tìm về”.
Chị Hà bảo cách đây hơn năm, lúc đó gia đình chị vừa xây nhà xong thì ông Trần Văn Tuần, bố chị, cặp kè với một cô không chồng trong xã. Bồ bịch đã đành, ông Tuần còn về đánh đập, chửi bới vợ con.
Đồ dùng trong nhà từ ti vi, tủ lạnh, giường chiếu đến nồi niêu xoong chảo cứ rình những lúc vợ con không có nhà là ông Tuần đánh xe lôi chở đến nhà cô kia hết, thậm chí còn cái kiềng bếp ông cũng đem đi nốt.
Mẹ con chị Hà gọi cả người nhà đến nhà cô kia đòi lại họ cũng không trả, không những thế ông Tuần còn lôi vợ ra đánh, đòi bán nhà vừa xây để đem tiền đến nhà cô kia xây nhà.
“Mình thấy vậy nên đi tìm thầy mo để giải bùa yêu cho bố”, chị Hà kể. Chị tìm đến nhà thầy Bường (*), cũng ở thị trấn Tân Sơn. Thầy Bường bảo do mẹ cô kia cũng là một thầy mo nên bà giúp con gái bà cho bố chị ăn bùa yêu, vì thế ông Tuần mới say mê cô như thế. Thầy Bường làm phép và đưa cho chị Hà mấy củ gừng và một ít nước, bảo gừng thì nấu đồ ăn, nước thì cho vào nấu cơm, “làm sao mà để cho cả bố chị và cô kia cùng ăn thì được”.
Chị về nghĩ mãi không biết làm thế nào để cả hai người cùng ăn. Cuối cùng, chị đành muối mặt đến nhà cô kia, lấy lý do đến nấu cơm cho bố, thế là cũng nấu được các đồ “làm phép” cho ông bố và cả nhà cô kia ăn được một tuần.
Trưa hôm đó, đang ngồi ở quán nước thì ông bố chị gọi: “Mày đem xe lôi đến chở đồ về cho bố, tao không ở nhà con Hoa nữa đâu”. Chị biết thế là bùa của thầy Bường đã “linh nghiệm”.
Ông Tuần sau khi rời khỏi nhà cô Hoa thì mặc nhiên không qua lại với cô này thêm lần nào nữa.
Tôi theo chân chị Hà đến gặp ông bố chị. Ông Tuần sinh năm 1963, đã ngót nghét lục tuần nhưng trông vẫn khá tráng kiện. Tôi hỏi về thời gian đi lại với cô Hoa, ông cười ngượng nghịu: “Lúc đó thấy mê nó lắm”. “Vậy giờ còn nhớ cô Hoa không”, tôi hỏi. Ông Tuần lại cười, lắc đầu.
Nghe chúng tôi nói đang có cậu em bỗng chốc ngẩn ngơ như bị mất hồn, không khéo bị bỏ bùa, chị Hà nói phải đi gặp thầy Bường ngay, lễ nhẹ thì 1 – 2 triệu, ca nặng thì cũng phải 5 – 7 triệu đồng mới xong.
Theo chỉ dẫn của chị Hà, chúng tôi tìm gặp thầy Bường, với lý do muốn giải bùa cho cậu em. Thầy Bường năm nay ngoài 70 tuổi, dáng tầm thước. Căn nhà thầy ở cũng bình dị như bao căn nhà khác trong vùng, không có gì đặc biệt. Trong câu chuyện qua lại, thầy nói được ông bố truyền lại các phép bùa và giải bùa từ năm ông mới ngoài 30.
Tôi trình bày: Cậu em năm nay 27 tuổi, chẳng hiểu làm sao lại cứ đòi yêu một cô gần 40 cùng cơ quan, đã từng có một đời chồng. Gia đình ngăn cấm thì buồn bã, ủ rũ, không thiết tha làm ăn. Có người nói “nó bị bỏ bùa”. Thầy Bường nói có mấy biểu hiện của người bị bỏ bùa yêu: Đang hiền lành, yêu vợ, thương con, bỗng thay đổi tính nết, đánh đập vợ con, đòi ly hôn để đến với người khác. Hoặc giả ngày nào cũng tìm gặp, ngày nào cũng điện thoại cho “người kia”… Thầy lý giải: Đó là vì tác động của bùa yêu, nó khiến người ta bồn chồn, nhớ nhung không chịu được, buộc phải liên lạc hay đi tìm.“Trường hợp như cậu nhà ta, vì chưa lấy vợ lần nào nên tôi chưa kết luận được”, thầy Bường nói.
Thầy nói muốn làm lễ phải đưa “khổ chủ” lên gặp thầy. “Để tôi xem có phải là bị bùa hay không, rồi mới tính chuyện làm phép giải bùa như thế nào”, thầy Bường nói. Và thành công hay không còn phụ thuộc thầy bùa “phía bên kia” cao tay đến cỡ nào.
Thầy còn bảo làm bùa và giải bùa có rất nhiều cách, nhưng quan trọng nhất là thần chú và khẩu quyết. “Cái này phải tuyệt đối chính xác”, thầy Bường nói. Ông còn bảo chỉ nhận giải bùa hay làm bùa giúp gia đình gia chủ hòa thuận, không giúp tranh vợ cướp chồng.
Thầy nói nếu đúng là cậu em bị người ta bỏ bùa, thì phải làm lễ, làm phép. Phải lấy được một vật của người đàn bà kia, ví dụ tóc, quần áo… thì mới linh nghiệm.
Trao đổi với phóng viên VTC News, trưởng phòng Văn hoá – Thông tin huyện Tân Sơn Trần Văn Giang nói, hiện tượng thực hành bùa chú như kể trên “chỉ là cá biệt” và sẽ cho kiểm tra. “Chúng tôi khuyến khích bà con lưu giữ những phong tục tập quán văn minh, lành mạnh. Huyện thường xuyên đẩy mạnh phong trào xây dựng nếp sống văn minh, thể hiện ở hương ước, quy ước khu dân cư. Những phong tục tập quán lạc hậu, đặc biệt là các hủ tục thì huyện cấm nghiêm ngặt. Chúng tôi chưa thấy các xã báo cáo (hiện tượng này) và sẽ cho rà soát, yêu cầu báo cáo và có biện pháp xử lý”, ông Giang nói.
(*) Tên nhân vật đã được thay đổi.
(Còn nữa)