Chị Phương luôn là người phải ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, trong khi chồng chị là người vô tích sự, suốt ngày chỉ ở nhà ngủ, đêm thì thức chơi game. Đã thế chồng chị còn hay có tính ghen tuông, suốt ngày nghi ngờ vợ có quan hệ mờ ám với trai khi ra ngoài.
Chị Phương cho biết bình thường chỉ có chị là người đi làm, còn chồng thất nghiệp đã lâu cũng không nghĩ sẽ đi tìm một công việc để có thêm thu nhập. Nhưng kể cả ở nhà anh ấy cũng không động tay vào việc nhà, đợi vợ cả ngày lăn lộn bên ngoài lo kinh tế, tối về lại dọn dẹp cơm nước cho cả gia đình.
“Lão ấy chỉ có ngủ đẫy mắt ban ngày rồi tối thức chơi game”, chị Phương nói. Điều này đồng nghĩa với anh không quan tâm chia sẻ việc nhà, cũng không thấu hiểu những vất vả của vợ.
Gánh nặng gia đình đều do một mình gánh vác, chồng còn trẻ nhưng không giúp được gì, vợ có thuyết phục anh ấy cũng không đi làm, điều này làm chị Phương rất stress.
Trước đây chồng chị Phương có làm ăn bên ngoài nhưng thua lỗ, giờ còn nợ nần chồng chất, nên không đủ dũng khí để bắt đầu việc gì.
“Tôi đã làm mất nhiều tiền như vậy, thà ở nhà ngủ còn hơn”, anh nói với vợ mỗi lần vợ chồng cãi nhau vì anh vô công rồi nghề. Dù vợ là người ra ngoài đi làm nuôi sống gia đình và trả dần số nợ anh đang mang, nhưng anh không cảm thấy biết ơn vợ, mà thường tức giận nghĩ vợ đang cắm sừng mình.
Mọi khó khăn trong gia đình đều một thân chị Phương chống đỡ, nhiều khi đôi vai nhỏ bé của chị cảm giác không chịu đựng nổi nữa. Chồng đã không hiểu còn suốt ngày nghi ngờ ghen tuông. Đi làm bên ngoài cả ngày đã mệt rồi, về nhà còn phải thu dọn đủ thứ, lại nghe chồng chửi bới ghen bóng ghen gió, chị Phương đòi ly dị.
“Vừa nuôi chồng con vừa trả nợ, tôi không đi làm thêm ca đêm thì lấy gì đổ vào mồm. Nếu chồng có thể kiếm tiền thì liệu tôi có phải đi làm như vậy không? Có người phụ nữ nào thích phải vất vả tối muộn còn mưu sinh như vậy?”.
Chồng chị Phương thì khăng khăng quan điểm, làm gì thì làm, nhưng phụ nữ đi làm cứ cười cười nói nói với đàn ông rồi tối về nhà muộn là không thể chấp nhận được. Khi vợ đòi ly hôn, anh lại nghĩ nguyên nhân đích thị là có người khác nên chị mới muốn ruồng bỏ chồng.
Trước lời buộc tội của chồng, chị Phương càng cảm thấy uất ức: “Tôi phải đi làm để trả nợ cho chồng, ăn không dám ăn mặc chẳng dám mặc, mua cho mình cái áo cũng tần ngần nâng lên đặt xuống. Có một người chồng như tôi đang có thật vô ích, thà ly hôn còn hơn”.
Chồng chị Phương chấp nhận yêu cầu ly hôn của vợ, nhưng với điều kiện chị phải bồi thường cho anh ta 500 triệu đồng để trả nợ và lập nghiệp.
“Thật không biết xấu hổ, tôi đã nai lưng ra làm việc để trả một phần nợ cho chồng mà giờ tôi muốn tự do thì điều đầu tiên anh ta nghĩ đến vẫn là tiền. Tôi mới là người cần phải được bù đắp vì đã phí hoài tuổi trẻ với một người đàn ông như vậy!”.
Bạn nghĩ gì về vấn đề này? Gặp phải người chồng như vậy, bạn có chấp nhận được không?