Làm dâu xa quê, tôi may mắn có được một người mẹ chồng tâm lý, thương yêu con dâu hết mực.
Thời gian đầu, biết tôi nhớ nhà, bà hay bảo tôi gọi điện về cho bố mẹ để tâm sự. Rồi bà còn hay an ủi, động viên con dâu. Những khi tôi rảnh, bà lại dẫn tôi đi tới nhà người này người kia trong xóm cho tôi đỡ buồn và làm quen với cuộc sống mới. Nhờ mẹ chồng mà tôi chưa bao giờ có cảm giác đơn độc, tủi thân, dù không được ở cạnh gia đình.
Khi tôi mang bầu, mẹ chồng còn chăm sóc tôi chu đáo đến mức làm chồng tôi ghen tị. Anh hay đùa, bảo tôi giống như con gái, còn anh là con rể trong nhà. Tôi mang thai 5 tháng, thai nhi ổn định, phát triển tốt. Mẹ chồng cho tiền, bảo chồng tôi mua vé máy bay đưa tôi về quê thăm bố mẹ. Bà nói khi tôi sinh rồi, chắc phải 2 năm sau mới về quê được lần tiếp theo nên lần này cứ ở chơi thoải mái.
Lúc sinh con, chỉ có mẹ chồng và chồng túc trực bên cạnh tôi. Nhìn người ta có mẹ ruột dìu đỡ, tôi cũng chạnh lòng. Vừa từ phòng sinh ra, mẹ chồng đã nắm lấy tay tôi, âu yếm hỏi nhỏ: “Có đau lắm không con? Nhìn con mà mẹ thương quá”.
Câu nói của mẹ chẳng khác gì lời yêu thương hỏi han của mẹ đẻ khiến tôi rơi nước mắt. Mẹ chồng vội vã lau nước mắt rồi dặn dò tôi không được khóc kẻo ảnh hưởng đến thị lực sau này.
Mấy ngày tôi ở viện, mẹ chồng vừa chăm chút con dâu vừa bồng bế dỗ dành cháu. Chồng tôi chỉ vào viện vào buổi tối thôi. Mới mấy ngày mà nhìn mẹ chồng tôi đã thâm đen hai mắt, gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ. Nhưng khi tôi nói muốn thuê người giúp việc, chăm sóc mình trong thời gian ở cữ để mẹ chồng đỡ vất vả thì bà lại không đồng ý. Tôi có nên bàn với chồng chuyện tìm người giúp việc hoặc bảo mẫu bán thời gian không? Chứ cứ để mẹ chồng lo liệu cả 3 tháng, tôi sợ bà sẽ đổ bệnh mất.