Đạo diễn, nhà soạn kịch, nhà sản xuất người Anh Peter Brook, một trong những nghệ sỹ có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20, đã qua đời ngày 2/7 ở tuổi 97.
Peter Brook sinh ra tại London (Anh) vào ngày 21/3/1925 trong một gia đình người Do Thái di cư từ Latvia.
Ngay từ những năm 20 tuổi, ông đã là một giám đốc nhà hát kịch nổi tiếng tại khu vực West End của London.
Trước khi 30 tuổi, ông đã đạo diễn thành công nhiều vở kịch. Bộ phim nổi tiếng đầu tay của ông là “Chúa Ruồi,” được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn William Golding.
Nội dung tiểu thuyết kể về một cậu bé bị lạc trên đảo hoang, dần dần bị tha hóa trước cái ác do khát vọng sinh tồn.
[“Cha đẻ” của định dạng ảnh động GIF Stephen Wilhite qua đời]
Khao khát những trải nghiệm mới, vào năm 1971, ông đã chuyển đến Paris (Pháp), thành lập Trung tâm Nghiên cứu nhạc kịch quốc tế, mở màn cho việc hợp tác với một nhóm diễn viên như Mirren, ngôi sao huyền thoại người Nhật Bản Yoshi Oida trên hành trình đi khắp châu Phi để thử nghiệm ý tưởng mới.
Theo nhà phê bình kịch John Heilpern, ông Brook có niềm tin rằng sân khấu là nơi giải phóng trí tưởng tượng của khán giả. Không cần kịch bản, hay phiên dịch, chỉ cần trải thảm xuống, diễn viên bước lên sân khấu là vở kịch lập tức có thể bắt đầu dù chỉ là ở một ngôi làng hẻo lánh.
Tại nhà hát kịch Bouffes du Nord, ông tiếp tục đưa những vở kịch của mình đến với toàn thế giới.
Ông từng có thời gian quay lại Anh vào năm 1997 với vở kịch “Happy Days” (Những ngày hạnh phúc), trong đó nữ diễn viên Natasha Parry, cũng là vợ ông, đóng vai chính.
Tác phẩm đã nhận được đón nhận nồng nhiệt, trong khi các nhà phê bình đánh giá ông là một trong những đạo diễn tuyệt vời nhất mà London không có được.
Bước sang tuổi 85 vào năm 2010, ông đã nhường lại vị trí lãnh đạo nhà hát Bouffes du Nord nhưng tiếp tục tham gia công tác biên kịch. 8 năm sau, ở tuổi 92, ông đã viết và dàn dựng thành công vở kịch “The Prisoner” (Tù nhân) với bà Marie-Helene Estienne, một trong hai người bạn đời của mình.
Đây là câu chuyện được lấy cảm hứng từ những trải nghiệm thực tế của ông khi đến Afghanistan để quay phim vào năm 1978.
Trong suốt sự nghiệp của mình, ông đã đem lại sức sống mới cho nghệ thuật khi kết hợp nhuần nhuyễn những nhân tố cơ bản nhưng cũng đầy sức hút của kịch sân khấu.
Ông đã giành được nhiều giải thưởng như đạo diễn xuất sắc nhất của Tony Award cho vở kịch Marat/Sade (1966), A Midsummer Night’s Dream (1971), giải Emmy cho vở kịch La tragédie de Carmen (1984), giải Emmy quốc tế cho “The Mahabharata” (1990), giải Dan David (2005)./.