Mỗi khi thấy tôi cầm điện thoại lướt lướt quẹt quẹt, chồng tôi lại nổi đóa. Anh bảo, có gì trên điện thoại mà mê đến vậy, cả ngày đã cắm mặt vào máy tính ở cơ quan, vậy mà về nhà tôi vẫn không chịu buông điện thoại.
Tôi nói với anh, tôi chỉ lên mạng xem tin tức, chứ chẳng lẽ sống ở thời đại 4.0 mà tôi lại là người mù thông tin, chẳng biết gì ở thế giới ngoài kia hay sao. Dù tôi có nói thế nào đi nữa, chồng tôi vẫn không chấp nhận, anh cho rằng tôi bỏ bê gia đình và dành thời gian lên mạng quá nhiều.
Cho rằng mình vẫn chăm sóc gia đình, chồng con chu đáo, nhà cửa vẫn gọn gàng sạch sẽ, và chỉ lướt điện thoại lúc đã làm xong mọi việc, tôi ngoan cố, dù chồng có nổi giận thì tôi vẫn không vì thế mà bớt dùng điện thoại.
Cũng vài lần anh giận đến mức hét lên, yêu cầu tôi tắt điện thoại. Lúc đó, cái tôi của tôi nổi lên, tôi cho rằng mình không làm gì sai, không phải là kẻ vô trách nhiệm với gia đình, chồng con, thế cho nên, anh không có quyền gì ngăn cấm tôi.
Thực ra, ngoài xem tin tức, tôi còn vào YouTube xem các kênh ẩm thực, nhưng vì tôi dành thời gian cho điện thoại quá nhiều, chồng tôi nghi ngờ, cho rằng có lẽ tôi đang hẹn hò. Không ít lần anh yêu cầu tôi mở pass điện thoại để anh xem, thực ra tôi không có gì, nhưng vì không muốn người khác kiểm soát mình, tôi nhất định không đưa điện thoại cho anh.
Mỗi đêm, sau khi làm xong mọi việc, tôi lên giường đi ngủ, trước khi ngủ còn tranh thủ xem tin tức, đọc báo, tôi nghĩ mình sẽ xem một chút rồi tắt máy. Tuy nhiên, mỗi lần như thế, tôi như bị cuốn theo dòng tin tức, hình ảnh, có khi đến nửa đêm mới đi ngủ. Tôi quên mất chồng tôi nằm cạnh bên, anh cũng có nhu cầu nói chuyện, chia sẻ mọi thứ với vợ.
Lần nào cũng vậy, khi anh quay qua thì thấy tôi đang say mê ôm điện thoại, vậy là anh giận, nằm quay lưng lại phía tôi và ngủ. Dần dần, chúng tôi dường như chẳng chuyện trò gì cùng nhau, và tôi vô tình nghe chồng nói chuyện với bạn anh ấy rằng, có lẽ tôi đang “có ai đó ở ngoài”, vậy cho nên tối nào lên giường đi ngủ cũng ôm điện thoại đến khuya.
Anh thậm chí còn nói rằng, nếu tình trạng này kéo dài, không biết gia đình sẽ về đâu. Tôi như bừng tỉnh, bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người vợ người mẹ, nhưng thực ra tôi đang bỏ bê chồng.
Tôi bắt đầu giảm bớt thời gian lên mạng. Buổi tối khi đi ngủ tôi không xem điện thoại nữa mà dành thời gian nói chuyện với chồng, đọc sách cho con. Lúc đầu việc ngừng xem điện thoại cũng khó khăn, nhưng rồi tôi cũng thành công.
Vân bạn tôi thì lại khác, cô ấy có một ông chồng mê điện thoại hơn tất cả mọi thứ trên đời. Hễ đi làm về là chồng Vân ôm chặt cái điện thoại. Dù cô vừa lo cơm nước, con cái nhà cửa, thì chồng cô cũng không thể buông điện thoại để phụ vợ.
Cô nói ngày này qua tháng khác, anh cứ hứa rồi lại thất hứa, cho đến khi Vân không chịu đựng nổi nữa, cô ôm con bỏ về ngoại, lúc này chồng cô mới cuống cuồng lo. Vân bảo, cô cho anh thêm thời gian, nếu anh vẫn chứng nào tật nấy thì sẽ ly hôn.
Một người bạn của tôi vừa ly hôn. Cô kể rằng chồng cô tối ngày ôm điện thoại, cô chỉ nghĩ rằng anh xem tin tức, xem các clip, cô cũng vì tôn trọng sự riêng tư của chồng nên không bao giờ dò hỏi hay tìm cách lục điện thoại của anh. Cho đến một ngày, cô phát hiện ra chồng ngoại tình khi anh quá mải mê chat với bồ. Khi cô làm căng với chồng, yêu cầu anh chấm dứt mối quan hệ kia, anh hứa, nhưng họ vẫn lén lút qua lại với nhau, thất vọng, cô ly hôn.
Dù điện thoại, Internet giúp con người kết nối với thế giới, nhưng cũng trở thành tác nhân khiến người ta xa nhau, mất kết nối với người ngay bên cạnh, và tôi nghĩ, điều gì cũng cần có chừng mực, việc dùng điện thoại cũng không ngoại lệ. Nếu vợ hoặc chồng đầu tư quá nhiều thời gian cho thú vui lướt web, thì hạnh phúc gia đình có nguy cơ bị đe dọa.
Điểm mới trong cách cộng điểm thi THPT QG
Minh Anh (Đồng Nai)