Chồng “say nắng” cô hàng xóm chỉ vì vợ cái gì cũng giỏi

Xem bài viết

Chồng

Tôi rất đảm đang tháo vát, nhưng vì thế chồng lại đổ lỗi cho tôi làm anh ấy say nắng người ngoài (Ảnh minh họa: Getty Images).

Anh ấy trước vốn học sư phạm Văn, sau ra trường không đi dạy mà làm chuyên viên văn phòng một cơ quan nhà nước. Tuy không làm đúng ngành học, nhưng vì có sở trường văn chương nên thỉnh thoảng anh có viết lách đăng bài báo này báo nọ.

Tôi là dân kỹ thuật, công việc tương đối khô khan nhưng bù lại thu nhập khá. Người ta vẫn nói vợ chồng bù trừ cho nhau. Chồng tôi thích nhẹ nhàng lãng mạn, còn tôi lại thích thực tế, tự chủ. Kể từ ngày lấy nhau, trong nhà có việc gì làm được tôi đều tự làm, không ỷ vào chồng. Ví dụ như tắc ống nước, cháy bóng điện hay xe máy có vấn đề không nổ được tôi sẽ tự sửa. Vài lần chồng tôi hỏi sao không để anh ấy về sửa cho, nhưng tôi bảo “em làm được thì đợi anh làm gì?”. Sau này chồng tôi mặc kệ, bảo thì anh làm, không bảo thì thôi.

Mấy chị hàng xóm có lần thấy tôi tay chân dính đầy dầu mỡ khi vật xe đạp của con ra sửa thì trêu: “Những việc này không để chồng làm cho. Chồng mình mình không nhờ thì hàng xóm người ta nhờ đấy”. Tôi nghe xong chỉ cười, biết là họ trêu thôi.

Lâu nay tôi thấy hàng xóm cứ xì xào anh với cô hàng xóm thuê phòng trọ ở đối diện. Rằng thì là em ấy độc thân ở một mình, thấy có việc gì cũng gọi nhờ chồng tôi giúp, lúc việc nọ việc kia. Có chị còn nửa đùa nửa thật bảo tôi “cẩn thận kẻo mất chồng”. Tôi còn vô tư đáp: “Ai thích thì em cho không biếu không luôn ấy”.

Vậy mà hôm qua tôi tình cờ đọc được tin nhắn chồng tôi lưu tên là “Cô láng giềng” gửi vào Zalo:

– Vợ anh đi làm về chưa? Nếu chưa về thì sang em nhờ tý.

– Vợ anh về rồi, có việc gì để mai đi kẻo vợ anh thấy lại lắm chuyện.

Đọc xong tin nhắn tôi liền ba máu sáu cơn gọi chồng từ trong phòng tắm ra. Lúc đầu anh còn ngơ ngác chưa hiểu tôi tức giận chuyện gì. Nhưng sau khi đọc xong tin nhắn thì mặt anh xanh như tàu lá chuối lắp bắp giải thích. Tôi bảo:

– Anh đừng quanh co dối trá nữa, thành thật đi thì may ra em còn cân nhắc nặng nhẹ xem thế nào. Còn không, em viết đơn ngay bây giờ, anh ký xong rồi muốn hú hí với con nào thì hú hí.

Chồng tôi nghe xong thì tái mặt thề “anh chỉ là hơi xao lòng chút thôi, chưa có gì quá đáng, chưa vượt giới hạn. Anh thề, anh có thể gọi cả cô ấy sang đây để ba mặt một lời nếu em không tin”.

Tôi nghe xong chẳng muốn nói thêm gì, lòng chỉ toàn nỗi chán chường. Chồng tôi xưa nay vốn hiền lành, hiểu chuyện, thường dạy con đạo lý mà nay lại làm những chuyện như vậy. Tôi không muốn ầm ĩ sợ con biết được sẽ có cái nhìn không hay về bố nó. Nhưng lòng tôi thì ngập tràn nỗi tuyệt vọng.

Bao năm làm vợ anh, tôi chăm lo chồng con, chăm lo cho cả gia đình chồng không nề hà hay tiếc bất cứ một điều gì cả. Việc nhà cửa con cái anh không phải lo. Anh chỉ việc sáng đi chiều về, rảnh rỗi thì viết lách cho thỏa đam mê vậy mà anh đáp lại tôi như vậy. Đúng là người ta nói không sai “rảnh rỗi sinh nông nổi” đây mà.

Hôm đó tôi nuốt không nổi cơm, lên giường nằm từ sớm. Một lúc sau thấy anh lò dò vào. Anh hỏi tôi không đáp, anh nói chuyện tôi mặc kệ. Sau rồi anh bảo:

-Thực ra, anh như vậy một phần là do em đấy. Từ khi lấy nhau, việc trong việc ngoài gì em cũng tự mình lo hết. Việc nước em cũng giỏi, việc nhà em cũng hay. Nhiều khi anh cảm thấy mình như người thừa, như một kẻ vô dụng. Rồi thỉnh thoảng cô ấy hỏng hóc này kia có nhờ anh sửa, lần nào cô ấy cũng khen anh giỏi, anh khéo tay này kia. Cô ấy luôn chứng tỏ cho anh thấy anh rất có ích, dần dần những lời nói của cô ấy làm anh xao lòng. Nhưng mới chỉ là ngả nghiêng say nắng tý thôi, anh chưa làm gì quá đáng cả.

Tôi đuổi anh ra khỏi phòng rồi trùm chăn nằm khóc. Nỗi buồn tủi cứ thế dâng lên không ngăn được. Tôi giỏi cũng là sai à? Tôi đảm đang tháo vát cũng là sai à? Phụ nữ muốn giữ chồng thì cứ phải giả vờ vụng về dốt nát mới được à? Ở đâu ra cái lý luận ngớ ngẩn như thế!