Trăng mênh mông, dòng sông Đáy lấp lánh. Gió đồng mát rượi, trong gió có mùi thơm hơi ngòn ngọt của lúa nghén đòng. Bá và Trang bắc chõng tre ra sân ngồi ngắm sao trời. “Chòm sao cày mọc rồi, bên cạnh là sao bừa. Em thấy không?” “Ở đâu anh?” “Ở kia. Em nhìn theo tay chỉ của anh”. “Ừ nhỉ. Giống hệt cái cày, cái bừa, chỉ không có con, trâu phía trước”. “Cả ông trời cũng làm nghề nông. Ngày xưa bố anh nói như vậy. Thuở bé sao tua rua mọc là anh theo bố ra đồng bắt con cà cuống. Sao tua rua đi khua cà cuống. Một tay cầm đèn, một tay cầm cái vợt lưới, khua thật nhanh trên ngọn lúa. Mỗi lần khua được 3-4 con cà cuống. Buổi sáng mẹ anh đem cà cuống ra Hà Nội bán. Bà mặc áo nâu sồng, đội khăn mỏ quạ, trên đầu đội cái thúng nhỏ có rất nhiều cà cuống hấp. “Ai cà cuống đây!” Tiếng rao của mẹ len lách khắp các ngõ phố của Hà Nội. Bọn trẻ con ở phố cầm vài đồng xu lẻ chạy ra mua mươi con cà cuống về nhằn, khoái lắm. Ngày đó cà cuống rất nhiều vì chúng ta làm nông nghiệp hữu cơ. Khi nông dân chuyển sang làm nông nghiệp vô cơ, bón phân đạm, phun thuốc diệt cỏ, thuốc trừ sâu thì không còn cà cuống nữa. Chúng ta làm ra rất nhiều thóc gạo nhưng lại làm mất đi tiếng rao nhà quê ở phố. Gần đây người ta thấy làm nông nghiệp hữu cơ có lợi hơn làm nông nghiệp vô cơ, bón lúa bằng phân chuồng, không dùng thuốc diệt cỏ thì cà cuống lại lác đác xuất hiện, chỉ lác đác thôi, không nhiều nên không khua được mà phải vồ. Treo đèn led trước trán, đi ra đồng, thấy cà cuống là vồ thật nhanh. Sao tua rua đi vồ cà cuống”. “Sao tua rua ở đâu hả anh?” “Sao tua rua mọc muộn, khoảng nửa đêm mới thấy sao tua rua. Đó cũng là lúc cà cuống đậu trên những ngọn lúa. Bây giờ buổi sáng đi ăn bánh cuốn, ta sẽ rất ngạc nhiên khi thấy bà chủ quán tính giá mỗi bát nước chấm 30.000 đồng. Nó đắt ở con cà cuống. Cà cuống ở đây bán buôn cũng đã 15.000 đồng 1 con rồi. Lát nữa ta đi vồ cà cuống, sáng mai mang lên Hà Nội bán, vài chục con cà cuống cũng có một món tiền”.
Hôm đó Bá và Trang vồ được 50 con cà cuống, sáng hôm sau lên phố Mã Mây bán được 750.000 đồng. Hoàng Trang cười tít mắt: “Khá quá. Em sẽ đi vồ cà cuống với anh cả tháng hè này. Và năm học mới em không phải xin tiền mẹ nữa”. “Như thế thì em thành con dâu của mẹ anh rồi còn gì”. Trang lườm Bá một cái sắc như dao cau. “Anh chỉ giỏi nói vun vào thôi. Mẹ mà nghe được thì em bắt đền anh. Lúc đầu từ chối không đi du lịch, em thấy hơi tiếc. Bây giờ lại thấy hay. Được hít thở không gian thoáng mát. Được tắm gió đồng, được đi vồ cà cuống lại có tiền, hơn đi du lịch nhiều”.
(Còn nữa)